SOS Vietnam

STOP à son annexion génocidaire par la Chine Communiste

Catégorie : Annexion

Upheaval in East Asia Sea 

Progress of the stranglehold of China on the Paracel and Spratly at the expense of Vietnam

By Dang Phuong Nghi

Firstly, let us agree on the right name for the Sea that all western media call China Sea while no coastal country in the region calls it by this name. In these times where China wants to take control of all the Sea at the expense of other riparian countries, especially the south part of it beyond the 18th parallel which does not bath any of Chinese coast, to call Chinese, even by acquired use, a sea which shelters the territorial waters of other countries and is the subject of conflicting claims, is to comfort the China’s delirium of predatory power and to espouse its claims.

As the concerned sea borders the East Asia countries, we propose to call it simply East Asia Sea (EAS), leave to clarify North of East Asia Sea (NEAS) and South of East Asia Sea (SEAS) if we want to refer to its North and South parts.

Until the beginning of the 20th century, before the prospect of large hydrocarbon deposits beneath its waters arouses the greed of East Asia Sea riparian countries, the ten or so nations that share it did not make it a subject of contention, and Vietnam’s authority on the two archipelagos, Paracel (15.000 km2) and Spratly (160.000 km2), administered by the Nguyễn rulers since the 17th century, was not disputed by any country, including China, whose border governors made it a duty to escort to Vietnam the boats stranded on their beaches as the result of storms in the vicinity of the Paracel and Spratly, on the pretext that everything related to these archipelagos belonged to Huế court. It must be said that these archipelagos composed of islets, atolls and reefs, mostly submerged, whipped by the wind, were of interest to anyone, except fishermen and guano collectors.

Things changed starting in 1921 with the “dreams of a great China” of the leaders of the new Republic of China (concerning the archipelagos, the claims of non-communist China and communist China are similar), determined to establish Chinese presence in the South of the East Asia Sea, the crossing point for all ships trading between Europe and Asia : based on the report of a reconnaissance trip beyond Hainan island by a small fleet of Qing’s admiral Lý Chuẩn (name phonetized in Vietnamese) in 1909 which refers to the discovery of islands in the southwest of Hainan, the government of South China declared them Chinese under the name of Xisha (name then appeared for the first time), despite the fact that these islands which had already the name of Hoàng Sa in Vietnamese and Paracel in French, were already under the jurisdiction of Vietnam, or rather under that of the General government of Indochina, Vietnam having become French colony ; some Vietnamese fishing families lived there but a pre-reconnaissance patrol under Ngô Kính Vinh’s (name phonetized in Vietnamese) command took them prisoners and brought them to Hainan so that the admiral could say them deserted. The Chinese attached the islands to the district of Châu Nhai (name phonetized in Vietnamese) in Hainan, whereas they depended since the 17th century of the provinces of Quảng Nam, then of Thừa Thiên, again of Quảng Nam (the Spratly were incorporated for a long time into the Paracel before being administered separately by the province of Bà Rịa in 1933, then of Phước Tuy in 1956). The manoeuvre of the government of Canton, not recognized by the international community, was not taken seriously by colonial France. But in 1935 the Republic of China officially claimed the property of all the islands of the South East Asia Sea, and to reinforce its claims ordered the surreptitiously erecting of backdated stelae on four of Paracel islands!

During the second world war, in 1939, Japan took over the Paracel it occupied until 1946. That year, taking advantage of the disarmament of the Japanese entrusted to it by the Allies according to the Postdam agreements, the Republic of China seized the largest island in the Paracel (Phú Lâm, Woody island, 2.6 km2), then in 1947 the largest island in the Spratly (Ba Bình, Itu-Aba, 46 ha), the only one in this archipelago to have potable water, but following its expulsion from the mainland to Formosa, it had to withdraw from these islands in 1950. At the time of the San Francisco conference in 1951 by which treaty Japan returned the two archipelagos to the Vietnamese government, and where Chinese claims on them were unanimously minus three rejected, Trần Văn Hữu, king Bảo Đại’s Prime minister, was able to declare Vietnam sovereignty on the Paracel and the Spratly without any protestation from the 50 other conference attendees from which, it must be said, the two China were excluded.

In 1948, before packing for Formosa, Tchang Kai Chek (Jiang JieShi) had a map of China printed with a fancy U shape line called buffalo tongue as its maritime boundary, obtained by joining 11 traits supposed to delimit the territorial waters of China and thus attributing to China 70% of the area of the South East Asia Sea at the expense of the other coastal countries. This map went unnoticed, but in 1953, Beijing made it reprinted with modification to the number of traits, reduced to 9 but located so that the portion of sea the Chinese attributed to themselves now comprised 80% of the total area (3.5 million km2). For internal use, the U line was hardly invoked before 1998 in the various declarations of China on its maritime zones ; however this map is a time bomb because, introduced in teaching, it had since inculcated in the minds of all the Chinese the conviction that the archipelagos and the sea around belong rightfully to China, exacerbating an easily manipulated nationalism.

In 1956, making use of the evacuation of French troops and the quandaries of the new government of South Vietnam to which was devolved the sovereignty over the two archipelagos according to the Geneva Treaty (1954), the two China took over Itu-Aba the largest Spratly island and some coral banks nearby for Taipei, and the Eastern part of the Paracel (which includes Woody island) for Beijing, that they hold since. The government of South Vietnam could only protest and strengthen the guard on the remaining islands. In 1959, Beijing sent 82 soldiers disguised as fishers to attack the Western Paracel, but they were unmasked and made prisoners by South Vietnamese soldiers before being sent back to China.

The withdrawing of US troops after the Paris treaty (1973) and the entanglements of the South Vietnam army (ARVN) now alone against Hanoï and its Sino-Russian allies were an opportunity for Beijing to send on the 1/14/1974 two warships to the Paracel to take over its western islands still under Vietnamese administration ; the four South Vietnamese destroyers sent to the rescue could not get through in the ensuing naval battle (1/17-20/1974) although they were more numerous, because the technical staff of the destroyers recently handed over to the ARVN by the US army had not yet received any serious training and because the Americans had removed sophisticated equipment from these ships. The Vietnamese had to retreat after losing 75 sailors against 21 on Chinese side, leaving the Chinese now masters of the whole Paracel archipelago. The most outrageous is that the US 7th fleet that sailed off the East Asia Sea refused to lend a hand to the South Vietnamese Navy, on the order of Washington itself, supposedly allied to Saïgon, and this despite Nixon’s promise to intervene in case South Vietnam was attacked. Even worse, Washington put pressure on president Nguyễn Văn Thiệu so that he did not let the 5 already paired planes take off to go repel the Chinese from the islands. The fact is that the United States had just renewed relations with China and had somehow “sold” the Paracel to their new partner.

In the 1970s, the weakness of South Vietnam struggling with a murderous war aroused the desire of the other coastal countries to seize at least part of the Spratly, the richness of which in hydrocarbons and fish were now well known. In 1977, president Ferdinand Marcos of the Philippines, under the pretext that one of his citizens, Tomas Cloma, had taken possession in 1947 of some Spratly islets deserted by the Japanese to install a Freedom land (Kelayaan) before being expelled in 1956 by the Taïwanese who came to reoccupy Itu-Aba, claimed the sovereignty of his country over the islets and reefs thought to be part of the Kelayaan and over those near its territorial waters. Actually, as early as 1968 the Filipinos had already laid hold of some islets and reefs without garrison. As they were South Vietnam’s ally in the war, the Saïgon government let it go without protest, but managed at the end of the war to take back one islet. And since, the Philippines control 3 reefs and 7 islets (out of 14 in total) including the 2nd largest of the archipelago (Thitu island, Thị Tứ), leaving to Vietnam 21 reefs and 6 islets including Spratly island which gives its name to the archipelago.

In 1979, it was Malaysia’s turn to proclaim its sovereignty over all the reefs it believed to be on its continental shelf, and from 1983 garrisoned there to overrun and defend them. Among the 5 reefs and banks it holds, two are also claimed by the Philippines and one by Brunei. However, Brunei has no Navy and has so far been content to assert its right without indulging in military violence.

The appetite of the other riparians revived that of China which took part on a much larger scale. At the end of the Sino-Vietnamese war, seizing the defeatist reversal of Hanoï leaders, China decided to take over the Spratly. In 1987-1988, after laying hold of several Vietnamese reefs (Fiery Cross reef, London reef, Gaven reef, Hugh reef) left without guard, three Chinese frigates were sailing towards Johnson South reef (Gạc Ma) when, as they were about to disembark, they saw arrive a hundred of Vietnamese on three transport boats that came to build a terminal and plant a flag ; according to the official version, a battle arose (3/14/1988) as the result of which 64 Vietnamese were killed and 9 taken prisoner against 6 dead and 18 wounded on the Chinese side ; unable to withstand the fires of the enemy, the Vietnamese had to run away and let the Chinese take over the reefs. The reality unveiled by General Lê Mã Lương, general director of Vietnam’s military history museum, was more tragic and revolting : (cf. https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/who-ord-no-fir-in-garma-03122015052720 ) The Defence minister Lê Đức Anh, acquired with other leaders at the idea of a general capitulation to China, had prevented the arming of boats and banned the distribution of guns to sailors, and had therefore deliberately sent the hundred or so soldiers to death under Chinese cannons, history to make believe in the opinion that the transfer of the reefs to China was not decided in advance but due to a military defeat. Note in this South Johnson reef case the collusion between Taïwan and the People’s republic of China : the Chinese frigates were supplied by  Taïwanese soldiers from Itu-Aba (as they will be later in 1995 at the moment of the attack of Filipino Mischief reef) ; besides, their solidarity in the conquest of the archipelagos is confirmed in a statement from the then Taïwan defence minister Cheng Wei-Yuan : “If war breaks out, the national army (of Taïwan) will attend the Popular army in its fight” (cf. https://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BA%A3i_chi%E1%BA%BFn_G%E1%BA%A1c_Ma-C%C3%B4_Lin-Len_%C4%90ao_(14-3-1988 ).   

From the Chengdu treaty in 1990, China feels stimulated to accelerate its stranglehold on the East Asia Sea, sure now of the tacit submission of Vietnam, its main opponent : Far from protesting violently against China’s growing encroachments in its possessions, even in its exclusive economic  zone (EEZ) then in its territorial waters as defined by the United Nations Convention on the Law of the sea (UNCLOS) – according to this Convention a coastal State is sovereign on the soil, the subsoil and the airspace of its territorial waters up to 12 miles or to about 20 km, and beyond up to 200 miles or about 370 km, it is entitled to fishing, building and exploitation of the soil and the subsoil, but cannot oppose the free movement on the waters and above -, in the name of the preservation of peace with the mighty “friend” of the north, Hanoï jails any citizen daring to manifest loudly its hostility to China. Beijing first began by having its parliament ratify in 1992 the historical sovereignty of China over the South East Asia Sea then ordered its historians to search the Chinese archives for supporting evidence. Taipei followed it in 1995 to raise the same claim over the whole sea included in the U line, but unlike China, suspended it in 2015 except for Taiping island (Itu-Aba) and the Pratas already in its hands.

Afterwards, with bogus historical proofs that speak mostly of island discoveries during exploration trips, Beijing presented them to UNO in 2009 with the map of its territorial waters delimited by a 9 traits line or in buffalo tongue shape, to claim sovereign rights over 80% of the Eat Asia Sea, line on which it added in 2014 a 10th feature to encompass this time 90% of the sea. But its evidence has no convincing force, especially since UNCLOS considers historical rights only in the case of continuity of peaceful occupation. Besides, in all the maps of China from the oldest to 1933, Chinese territory stops at Hainan island, its extreme point in the south, and the South East Asia Sea as well as the archipelagos within were foreign to it. And in June 2012, regardless of international opinion, Beijing gave the archipelagos and the surrounding U-sea the administrative status of a town named Sansha (ie. the three archipelagos : the Paracel, the Spratly and the Macclesfield bank / Xisha, Nansha and Zhongsha) whose municipal seat is Woody island. This provocation in addition to the attacks on Vietnamese fishermen triggered among the Vietnamese people regular demonstrations, for once allowed as remotely guided by the faction of power hostile to subjection to China. Actually, this creation of Sansha was already decided in November 2007 but was not officially declared and had raised many protests and demonstrations of Vietnamese from abroad as much as in the country.

Notwithstanding unanimous protests against its pretensions, China consolidates the conquered areas and deploys its new military power there, putting everyday a little more before the fait accompli the world, paralyzed as much by its threats as by its financial blackmails. As soon as 1990, it began to build an aircraft runway on Woody island (Paracel) and one thing leading to another constructed there a real military base with port, airport and missile hangar. In 2013, it was the Spratly’s turn to be polderized and militarized on a much larger scale ; on the 9 reefs it occupies, China erected artificial islands which form a set of 13,5 km2 with ports, airports, etc. (while the total area of the 14 natural islets of the entire archipelago is only 2 km2), at the cost of immense ecological destruction : nearly 5 million m3 of sand and corals pumped, displaced and destroyed, 15 km2 of coral reefs extremely valuable by the diversity of species that nest there forever extinct, not to mention 104 km2 of corals devastated by Chinese trawlers with their scraping of seabed in search of big clams their people are fond of (cf. https://www.rfa.org/vietnamese/news/southchinaseadispute/china-s-activities-in-the-scs-take-up-huge-toll-on-the-marine-environment-vh-11022016103953.html ).

The first stated goal of the stranglehold on the Spratly is the appropriation of its oil reserves (estimated at only 1,5 billion tons by the Americans, but up to 50 billion tons recoverable by the Chinese). The problem of the Chinese is that 90% of the oil is in the continental margins of the riparian countries : a part in its waters of Hainan and Guangdong certainly, but especially in the gulf of Tonkin, the continental shelves of Vietnam and Sonde, north-west of Borneo. As the two last and larger deposits belong to relatively prosperous countries (Indonesia, Malaysia, Brunei), to get their hands on more oil in the East Asia Sea, China has no choice but to plunder the submissive Vietnam whose hydrocarbon reserves are in the 3rd place in Asia-Pacific. In 1992, the Chinese national offshore oil company (CNOOC) signed with the Creston Energy company an agreement for oil exploration in Vanguard Bank (bãi Tư Chính) in the Vietnamese EEZ, and the Chinese pushed the plug further by preventing PetroVietnam and Conoco Philipps from prospecting in Vietnamese waters near Vanguard Bank (1994) – incidents that led Vietnam to join ASEAN in 1995 -, then kept on causing obstacles to other prospecting or simply scientific research projects of PetroVietnam with other foreign companies (as in 2007 with British Petroleum, in 2008 with Exxon Mobil, in 2011 with Veritas, more recently in 2017 with Repsol). In front of these illegal Chinese oil prospections in the Vietnamese EEZ and the aggressive attacks of the Chinese Navy, what does Hanoï do? It remains silent or declares its concern and at best sends some vessels to take a tour near the incident sites without allowing them to act!

In May 2014, the arrival of the Chinese drilling and extraction platform HYSY 981 at 20 miles from Vietnamese coast and 30 miles from the Paracel, accompanied by 80 ships including 7 warships, aroused strong indignation in the Vietnamese population, whose demonstrations against China continued sporadically for a year, and gave rise to anti-Chinese riots (attacks of Chinese factories and on Chinese migrants). In fear of Beijing’s ire and at its instigation, Hanoï leaders turned then against the “progressist” faction and indulged in a relentless crackdown on the demonstrators, thus muzzling the opposition for several years. On the other hand, in the face of the negative reactions of international opinion, the Chinese withdrew their platform in July of the same year, but it is to bring it back some months later, in January 2015, with a threatening escort of military ships. And, sure of their impunity, they continue to drill and extract in the Vietnamese fields in the Gulf of Tonkin, even sending other platforms lend a hand to the HYSY 981 (the HYSY 943 in 2016). Since 2017, it is the Spratly reserves’ turn to be sacked with the platform HYSY 270 which came in July, accompanied by 40 military vessels and 40 armed fishing boats, taunting Vietnam at 210 km from its coast, around the Vanguard bank where PetroVietnam practiced drilling and mining the Red Emperor Fish deposit with the Spanish Repsol company ; the Chinese were so aggressive that Vietnam had to stop its partnership project with Repsol and let the field free to the invaders, always according to the capitulary policy of Hanoï which did not allow its navy to react. For not having to pay compensation to Repsol which had already paid 200 million USD for the project, PetroVietnam wanted recently to relaunch it, but on the 3/23/2018 had to stop it again under very strong pressure from China, determined to get its hands on all the oil and gas located in the Vietnamese EEZ (https://www.compuserve.com/entertainment/story/0002/20180323/KBN1GZ0JN_1 ).  

Fishes and crustaceans, another richness of the Spratly, are another object of Chinese lust. As in the East Asia region 15 million people live off fishing, the products of which represent 38% of the world fishery (figures of FAO 2012), China’s claims of sovereignty over 90% of this sea can only generate numerous conflicts with the other riparians. Especially as, like oil, 90% of the fish stocks are within 200 miles of the coast, that is in their waters and EEZs. Yet, as a self-proclaimed sovereign of the East Asia Sea, China has unilaterally imposed since 1999 an annual moratory on fishing for all fishermen, even foreign, and in 2014 obliges any foreign trawler to ask for its permission to fish there: offenders are exposed to fines (nearly 8000 USD), confiscation of material, up to destruction of the ship and physical violence. To implement its arbitrary measures, it can count on its thousands of armed trawlers (28000 sent to the South East Asia Sea in 8/2012; 18000 after the 8/16/2017 at the end of a general ban of 108 days), a veritable shock troop acting as avant-garde of its navy, always present in the vicinity, ready to come after other fishermen in the area and to drive them out of their “personal” sea.

Regarding Vietnam, after having obtained in 2000 the surrender of 9% of its territorial waters in the Gulf of Tonkin by a treaty on maritime borders more advantageous for China (which now holds 47% of the gulf instead of 39% before), Beijing has forced its hands for fisheries “cooperation” in a common area that bites further in 13,5% of Vietnamese waters, which reduces correspondingly the fish stock for the Vietnamese. Moreover, with this agreement, the Chinese don’t hesitate to compete with the small and medium-sized Vietnamese fishing boats by means of their big trawlers and even their huge factory boats which often exceed the limit of the common area to fish near the Vietnamese coast (7781 violations of the “cooperation” treaty by Chinese fishing boats and 1800 by other kinds of Chinese boats in 10 years, according to the report of the Ministry of Agriculture and Rural Development in 2014). With, as a consequence, the depletion of the stocks already steadily declining because of its widespread overfishing. To this is added the poisoning of coastal waters by Chinese factories located along the Vietnamese coast since 2016. To find fishes, Vietnamese fishermen are forced to move away into the national EEZ in the vicinity of the Paracel and Spratly where they are harassed, attacked, sunk and killed by armed Chinese trawlers and military ships. We do not count the Chinese exactions on these poor fishermen to whom China refuses even the refuge on a Paracel island in case of a big storm as required by the law of the sea (cf. https://www.voatiengviet.com/a/3465438.html ).  

With more prosperous Malaysians and Indonesians, China is more cautious and Chinese fishermen venture less often into their waters. If Malaysia which is expecting a lot of Chinese investments turns a blind eye to their incursions, since 2016 Indonesia shows its teeth and stands ready to stop them. Remain the Philippines without military means against which China multiplies the provocations. In 2012 it sent a real armada to seize the Scarborough reef occupied by the Filipinos to whom it now bans reef access. However, the waters around this reef, rich in high quality fish, provided Filipinos with much of their food. That the Chinese make the Spratly their preserve, “it is a formula for famine; more than a matter of national security, it engages food security” (senator Rudolph Recto). Comparing this annexation of Scarborough reef with that of Czechoslovakia by Hitler, president Benigno Aquino III brought the case before the International Court of Justice in The Hague (Permanent Court of Arbitration, PCA), which gave its verdict on 7/12/2016, ruling in favour of Manila : “There was no legal basis for China to claim historic right to resources within the sea areas falling within the nine-dash lines”. At the same time, the Court denies to islets, reefs and artificial islands included in the Paracel and Spratly the status of island that is to say the possibility to be entitled to an EEZ, which is also a disavowal of Taïwan claims on Taiping/Itu-Aba. No wonder then that not only Beijing but also Taïpei declared that they did not recognize the authority of the PCA, whose judgment “will be a sheet of paper good to throw away”, dixit a Taiwanese press agency.

Logically, the PCA verdict should push the other coastal countries to sue China for the same reason and use the sentence in principle favourable as a weapon in their quarrel with Beijing ; or at least the Asian countries should rely on the verdict to form an united front against China which is bullying them. But Beijing’s blackmails and financial promises in bilateral negotiations with each of them break any solidarity between them, the first to dissociate being the Philippines whose new president Rodrigo Duterte places himself under Chinese banner in exchange of fisheries cooperation and monetary arrangements. As for Vietnam which has the biggest litigation with China, its leaders too subservient to Beijing do not dare to call on the PCA despite the demand of public opinion.

Just the day after the sentence, the furious China, in defiance, threatened to establish an Air defense identification zone (ADIZ) on the SEA sea, as it had already done on the NEA sea in 2013 to the great anger of Japan whose Senkaku islands (Diaoyu, claimed by China) fall under this zone. It even pushed the provocation by organizing few days after (7/18/2016) military exercises north of the Paracel. The use of  ADIZ as well as the demonstrations of force reveal that the real objective pursued by Beijing by taking control of the archipelagos (Paracel and Spratly) and the surrounding sea is mostly military : to master a highly strategic territory, a transit point for maritime transport linking Europe to Far-East-Asia via the Middle-East, accounting for 40% of global sea freight worth 5000 billion dollars a year and especially through which pass ¾ of China’s hydrocarbon imports, just upstream of the Strait of Malacca, obligatory passage of international traffic. Having already several naval bases in costal islands of the Bay of Bengal and Andaman Sea ceded by Myanmar (Burma) in 1992 and 1994, downstream of the Strait, also with bases in the Spratly, China will military control the Strait it will have the opportunity to block at its own discretion to harm the economy of such or such enemy country.

The stranglehold on the whole East Asia Sea with the archipelagos within to make it its “Mare Nostrum” is thus a vital necessity for the imperialist China which reinforces every day its military presence in the region, providing the artificial islands with the most modern equipment : ground to air missiles HQ9, radars, control towers, etc., not to mention housing for about 10,000 soldiers, and soon floating nuclear plants (portable fast neutron reactors, capable of holding in a 6.1 x 2.6 m container, able to supply electricity for 100,000 inhabitants, very worrying for neighboring countries because of the risk of deadly disaster, the technology for this kind of plant remaining unsafe), and deploying its flotillas of armed trawlers under the protection of helicopters, missile planes, warships, sometimes accompanied by the aircraft carrier Liaoning, and especially submarines. Now, the latter with the missiles play a key role in the race for maritime supremacy, even for global one, with the USA, and the SEA Sea would offer Chinese submarines an immense undetectable and unassailable shelter (3 million km2) directly connected to their base in Longpo, Yulin (Hainan). Indeed, under the Spratly, at an average depth of 3000m, winding corridors along east-west and north-south axes allow submarines to move or hide without the knowledge of all spy devices. The fear expressed at the Filipino Ministry of Defence in 1982 : “If a hostile nation can map this region to such a degree it can sail a submarine carrying ballistic missiles, this nation can station Polaris nuclear submarines and may be able to control or threaten an area within a 4000 km radius containing one-third of the world’s population including the entire ASEAN. The bathymetry of the area is such that it is not possible to detect a submarine, so it is impossible to counter-attack” is about to materialize  (cf. https://asialyst.com/fr/2016/10/20/mer-de-chine-du-sud-le-secret-des-routes-sous-marines /). Since July 2017, Chinese submarine robots explore the SEA Sea in order to collect images and measure chemical and physical parameters, while 12 underwater gliders are deployed there to collect data on the marine environment (temperature, salinity, turbidity …); and the Chinese class JIN 094 submarines are capable of launching the Julang II ballistic missile with a range of 8000 km!

Unperturbed in the face of international disapproval, China behaves in the East Asia Sea as at home, exercising its self-proclaimed sovereignty, and considering the waters surrounding the sea’s reefs, atolls and artificial islands as its territorial waters. Thanks to its port and airport facilities, its submarines and its missiles, it is able to establish an Anti Access / Area Denial (A2/AD) system. Ubiquitous patrollers and coastguards monitor all foreign boats and prevent them from approaching the archipelagos within the limit of 12 miles, although the law of the sea authorizes the harmless passage of all foreign ships, including military ships. And in the air space above these waters, its fighters threaten and turn away foreign planes, especially military ones. With Vietnam China shows no compunction and acts already as with a conquered country : From 8/29 to 9/4/2017, it carried out military maneuvers with live ammunition in the Vietnamese EEZ of the Gulf of Tonkin, only 75 miles  from the town of Đà Nẵng, prohibiting Vietnamese vessels from approaching the area! Moreover, even on ordinary days Vietnamese boats sailing in their own waters are regularly harassed, ransomed and boarded for having violated the imaginary U line. And in the air overhanging their “territory”, if the Chinese are content to hunt and accompany the planes of other countries, with the Vietnamese they shoot without warning, as was the case of two Sukhoi aircrafts of the Vietnamese Air Force shot down on the 6/10/2016 by Chinese missiles fired from one of their submarines parked under the waters of Woody Island while they were doing an exercise flight at 32 miles from Vietnamese coast, and thus above Vietnamese EEZ – an act of criminal war that did not raise any protest from the cowardly Hanoï leaders, and that would even be concealed from the population if one of the pilots had not been rescued by fishermen. And since, for fear of firing without warning, the Hanoi-Saigon airliners carefully join their destination by a detour over Laos rather than by the coastline!

Against the aggressive ambition of China whose military budget increases by 132% in 10 years (191 billion USD in 2016, according to France-Info), its Asian neighbours (Japan, South Korea, Taïwan, Indonesia, Malaysia, Vietnam) are pushed to the arms race while pursuing economic relations with it. Even Australia, located far from the East Asia Sea and previously complacent towards Beijing, worries to see China threaten peace in the region and has just ordered 12 submarines to France as part of a program of renewal of its military paraphernalia. By not firmly opposing Beijing’s baseless pretensions from the outset, the world ends up with an unrestrained power that brutally appropriates the riches of others, and in order to achieve its ends, engages in blackmail to showdown as well as in the ruse of “fabulous” investments and loans against an asymmetric cooperation that will prove detrimental to the beneficiary. In front of the hold-up of the East Asia Sea and the potential danger it contains, the free states begin to realize that the words peace and peaceful constantly in the mouth of the Beijing leaders must be understood in their opposite meaning like in Oceania of “1984”. To make his readers understand the seriousness of the problem, an author, Antoine Brunet, compares the situation to that of a Turkey claiming full sovereignty over the Mediterranean Sea where no riparian country would have access without its permission (cf. http://www.atlantico.fr/decryptage/asie-se-livre-plus-grande-course-aux-armements-de ) . In fact this hegemonic aim has already taken place in the 16th century, but was halted by a coalition led by Austria which defeated the Turks in Lepanto (1570).

Is such a coalition against Chinese hegemony possible today? It is doubtful, given the force of attraction of the portfolio stirred by Beijing, to which will gladly give in most countries, especially corrupt, in need of capital and eager for contracts ; and as long as general opinion is not enlightened on the deceitful, cynical and cruel nature of the Chinese communist dictatorship. Yet, there is no shortage of leftists fed against American imperialism to salute the rise of Chinese imperialism, supposed to be fair and generous (let them learn about ongoing Tibetan and Vietnamese genocides!). The USA itself, the only power able to thwart China and that the latter wants to oust from Asia, only worried when the Chinese began to backfill the reefs and raise their “Great wall of sand”. Their call to stop this polderization remaining without effect, and not be able to pulverize the Chinese constructions without risking a destructive war, they have no other solution but to advocate the maintenance of the liberty of navigation in the vicinity of the archipelagos, because according the law of the sea only inland waters can prohibit the passage of foreign ships. For this, since 2015 they have decided Freedom of navigation operations (FONOP) that is to send several times a year ships and planes in the archipelagos including within 12 miles of the islands claimed by China. Each operation provokes protests by Beijing which, however, merely gets the violating vessel or aircraft escorted by its patrollers, except in December 2016 when the oceanographic vessel USNS Bowditch was robbed of a drone, but this stealing as well as that of a sonar of the USNS Impeccable in 2009 is rather in the context of the theft of technological novelties to copy them, practiced systematically by the Chinese. Also attached to the freedom of navigation, Canada decides to participate in the FONOP program with two frigates sent in the contested waters in July 2017, and the Great Britain promises to do the same soon. As for France, without joining the FONOP, it has got a dozen ships transit the same zones since 2014, as in October 2017 with the frigate Auvergne, for as admiral Denis Bertrand says, “if the freedom of navigation is flouted in the China Sea, it will be everywhere”(cf. Le Monde, 30/10/2017).

These symbolic operations that irritate Beijing do not prevent it from continuing the consolidation of its immense marine fortress from where it can control international trade and threaten all states which oppose its hegemony, a fierce hegemony, disrespectful of international law and carefree of the life of others, compared with which US imperialism is a good-natured domination. De facto China reigns already on the East Asia Sea where it is impregnable; but for this authority to be internationally accepted, it must be de jure. Although China has nothing to do with the law and thus sits on the verdict of the PCA, it needs the law to justify its annexation. It is why it is planning the creation of another international court under its thumb which will legalize its actions (cf. http://www.epochtimes.fr/chine-envisage-de-creer-propres-tribunaux-internationaux-revendications- ), whilst knowing that the judgments of the latter will have no more value than its pseudo-historical documents. In the end, it is still through Vietnam, the only country whose right to the archipelagos has long been recognized, that it will be able to obtain, following an official transfer of sovereignty, a certain legitimacy. Fortunately, so far, despite its tacit submission, for fear of unanimous disapproval as the revolt of its nationals, the power of Hanoï refuses to publicly declare its surrender to China. If the free world wants to stay free, it is in its interest to take advantage of this reluctance, that will not last, to help the Vietnamese people to shake off the communist yoke and therefore the dependence on Beijing, against which free Vietnam will be a strong bulwark.

200 milliards pour les Paracels

Nouveau stratagème chinois pour légaliser le hold-up de la Mer orientale

Relayant un article du journal chinois Global Times, le très officiel journal numérique vietnamien Pháp Luật (Loi) du 21/3/2018 fait état d’une proposition d’achat de l’archipel Paracels du Vietnam au prix de 200 milliards USD émis par le général chinois Kim Nhất Nam (nom phonétisé à la vienamienne), professeur en recherche de stratégie internationale de l’armée chinoise (cf. http://luatphapso.com/trung-quoc-ngo-y-muon-dung-200-ty-usd-mua-lai-hoang-sa-cua-viet-nam.html )..

Pourquoi ce pavé dans la mare lancé par un organe officiel au moment où l’opinion publique (brimée mais non silencieuse car s’exprimant par des voies détournées) s’indigne de l’immobilisme du pouvoir face aux exactions chinoises en Mer orientale ?

1/ Les communistes au pouvoir de Hanoï avaient déjà « vendu » les archipels (Paracels et Spratly) à la Chine. Après le traité « secret » d’allégeance de 1990 à Chengdu, ils se sont entendus avec Pékin pour lui céder progressivement tout le territoire vietnamien en vue d’une annexion prévue à partir de 2020. Et tout le monde peut constater (de visu en se rendant sur place ou par la lecture des documents glanés sur internet y compris les media officiels) l’existence au Vietnam d’immenses superficies de terrain situées aux endroits les plus stratégiques sous le couvert de zones économiques où les Vietnamiens n’ont pas droit de cité, ainsi que la multiplication de quartiers voire de villes chinois où l’unique langue utilisée est le chinois et où le yuan seul a cours. Les Paracels ont été livrés aux Chinois en 1988 après un simulacre de défaite navale (en fait un massacre de marins vietnamiens non armés perpétré par les Chinois avec la complicité du pouvoir vietnamien), quant aux Spratly, depuis juillet 2017 Hanoï laisse les Chinois y régner en maître sans réagir concrètement.

2/ Malgré l’insistance de Pékin qui cherche à obtenir du pouvoir vietnamien la reconnaissance officielle du transfert à la Chine de la souveraineté sur les archipels auquel Hanoï avait consenti en échange d’une aide militaire lors des guerres du Vietnam, dont témoigne une note diplomatique de 1958 du premier ministre Phạm Văn Đồng (voir à ce sujet notre article « SOS Vietnam…), par peur de l’opprobre général et de la révolte populaire, les dirigeants vietnamiens y ont toujours rechigné, optant pour une cession tacite et des déclarations nationalistes à l’intention du peuple, attitude hypocrite consistant à ménager la chèvre et le chou.

3/ Pour rendre son hold-up sur les archipels et la mer qui les entoure acceptable devant l’opinion internationale, la Chine a besoin de le légaliser. A défaut d’un transfert de souveraineté par décision politique de la part du Vietnam, Pékin adopte maintenant la solution de l’achat, un achat plutôt fictif puisque les 200 milliards proposés ne seront pas payés, à la rigueur décomptés de la dette contractée par le pouvoir de Hanoï à son égard (la dette publique du Vietnam en 2017 est estimée officiellement à 95 milliards USD, mais la dette des entreprises garanties par l’Etat non comprise dans ce chiffre qui est de 2 à 3 fois plus élevée est faite en grande partie auprès des banques chinoises – cf. http://ndh.vn/neu-no-cong-la-431-ty-usd-ai-tra-no-cho-dnnn-thua-lo–20170602032447449p145c151.news ).

4/ La solution de la vente semble être un prétexte « présentable » à l’opinion vietnamienne pour justifier la cession des archipels. La population sait que l’Etat est en quasi-faillite et la vente pourrait passer pour une mesure nécessaire et sauver « l’honneur » du Parti au pouvoir.

5/ Comme pour la sinisation de l’écriture vietnamienne, la publicité faite à la proposition d’achat des Paracels du général chinois par un journal officiel sert de ballon d’essai auprès de la population. Selon la réaction des Vietnamiens, la vente sera effective ou écartée comme juste un simple avis personnel.

A supposer que le régime communiste de Hanoi accepte et déclare la vente, quelle légalité juridique peut donc avoir une cession sous pression devant le fait accompli du vol ? Et de quel droit un parti qui s’est imposé par la violence, qui ne représente rien d’autre que lui-même, que les citoyens n’ont pas élu (il existe bien un parlement mais avec des candidats choisis d’avance dont le peuple ne connaît rien), peut-il attenter à l’intégrité du territoire national et s’en servir comme marchandise sans que le peuple ait son mot à dire ? Nous ne vivons plus à l’époque des monarchies absolues où le souverain considère la terre et les sujets d’un pays comme sa propriété personnelle dont il peut disposer à volonté que je sache !

La comédie de l’achat-vente des Paracels ne doit donc tromper personne. Reste cependant un point positif : en élevant une proposition d’achat, le général chinois a, sans le vouloir, reconnu officiellement le droit souverain du Vietnam sur les archipels, et donc la nullité des revendications de la Chine en Mer orientale. Que voilà un bon argument pour tous ceux qui veulent contrer l’ambition hégémonique de Pékin !

 

Biển Đông sôi sục : Hoàng Sa Trường Sa trong giấc mộng bá vương của Trung Quốc

Đặng Phương-Nghi

Image result for paracel hoàng sa map

Image result for hoàng sa map

 

Cho tới đầu thế kỷ XX, trước khi Biển Đông được biết có tiềm năng chứa trong đáy rất nhiều mỏ dầu khí, các quốc gia nhìn ra Biển Đông không lấy đó là một điều tranh chấp, không nước nào chối cãi chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa (15.000 km2) Trường Sa (160.000 km2) do các chúa Nguyễn quản trị từ thế kỷ XVII, kể cả Trung Quốc : các tàu bè gặp bão táp tại Hoàng Sa trôi rạt vào đất Lưỡng Quảng được tổng đốc nơi đó cho tiễn về Việt Nam, với lý do những chuyện liên quan đến Hoàng Sa thuộc về triều đình Huế. Phải nói rằng hai quần đảo trên chỉ gồm đảo nhỏ, đá nổi, đá ngầm và san hô, trơ trơ giữa gió bão, chẳng ai lai vãng đến ngoài dân chài và kẻ lượm phân chim biển.

Sự kiện thay đổi kể từ 1921, với « Giấc mộng Trung Hoa » của các nhà lãnh đạo tân Cộng hòa Trung Hoa (về vấn đề quần đảo, Trung Hoa quốc gia với Trung cộng cùng chung lập trường), quyết tâm thực hiện cuộc Nam tiến vào Biển Đông để mở đường ra Ấn Độ dương rồi Đại Tây dương. Dựa trên bản báo cáo về một chuyến thăm dò vùng nam Hải Nam của một hạm đội nhỏ do đô đốc Lý Chuẩn nhà Thanh chỉ huy vào tháng 6/1909 nói về một số đảo ở tây-nam Hải Nam, chính quyền quân sự tỉnh Quảng Đông tuyên bố đó là quần đảo Tây Sa (đây là lần đầu tiên cái tên Tây Sa này xuất hiện) thuộc chủ quyền Trung Hoa, mặc dầu lúc đó quần đảo này thuộc về Việt Nam dưới tên Hoàng Sa hay đúng hơn thuộc về sự quản trị của Phủ toàn quyền Đông Dương dưới tên Paracel, bởi lúc đó Việt Nam bj Pháp đô hộ. Những hòn đảo đó có dân chài Việt Nam ở, nhưng đoàn tiền trạm do Ngô Kính Vinh cầm đầu bắt hết họ đến Hải Nam để đô đốc có thể bảo đấy là những đảo hoang. Rồi chính phủ Quảng Đông cho sát nhập quần đảo vào huyện Châu Nhai, phủ Quỳnh Châu, Hải Nam (Xem https://www.nxbctqg.org.vn/index.php?option=com_content&view=article&id=4624:lp-lun-va-chng-c-ca-trung-quc-oi-ch-quyn-bin-ong-va-qun-o-hoang-sa-va-trng-sa-ca-vit-nam-la-cc-k-vo-ly&catid=169:bin-o-que-hng&Itemid=641 ). Trong khi đó thì từ thế kỷ XVII Hoàng Sa trực thuộc tỉnh Quảng Nam, rồi tỉnh Thừa Thiên rồi lại Quảng Nam ; ban đầu Hoàng Sa gồm cả các đảo Trường Sa, nhưng năm 1933 Trường Sa được tách rời và chịu sự quản lý của tỉnh trưởng Bà Rịa rồi Phước Tuy (1956). Chính quyền Quảng Đông không được nước nào công nhận nên lời tuyên bố của họ chẳng được chính phủ Đông Dương coi trọng. Nhưng năm 1935 Trung Hoa dân quốc chính thức đòi chủ quyền trên tất cả các đảo trong Biển Đông, và để hỗ trợ cho sự đòi hỏi, họ cho người lẻn đến bốn đảo Hoàng Sa dựng bia ghi lùi năm tháng !

Trong đệ nhị thế chiến, Nhật Bản chiếm đóng Hoàng Sa từ 1939 cho tới 1946. Năm này, nhân được Đồng Minh giao nhiệm vụ giải trừ quân bị của Nhật chiếu theo thỏa ước Postdam, Trung Hoa dân quốc lợi dụng cơ hội để chiếm hòn đảo lớn nhất của quần đảo Hoàng Sa (Phú Lâm, 2,6km2), rồi sau đó vào đầu 1947 đảo lớn nhất của Trường Sa (Ba Bình, 46ha) cũng là đảo duy nhất ở Trường Sa có nước ngọt ; nhưng vì ít lâu sau họ thua cộng sản phải bỏ lục địa đi Đài Loan, họ đành rút lui hỏi hai đảo đó vào năm 1950. Năm sau (1951) tại hội nghị San Francisco, theo hiệp ước được ký kết, Nhật Bản nhượng lại hai quần đảo cho chính phủ Việt Nam của vua Bảo Đại và quốc tế (trừ ba nước) đồng nhất bác bỏ yêu sách của Trung Hoa ; vậy nên thủ tướng Trần Văn Hữu có thể tuyên bố chủ quyền của Việt Nam trên Hoàng Sa Trường Sa mà không một nước nào trên 50 quốc gia tham dự phản đối, nhưng phải nói là cả hai nước Trung Hoa, quốc gia lẫn cộng sản, đều không được mời tham dự hội nghị.

Năm 1948, trước khi chạy đến Đài Loan, Tưởng Giới Thạch cho ấn hành một bản đồ Trung Quốc với một ranh giới trên Biển Đông bịa đăt hình chữ U cũng gọi là đường lưỡi bò, được vẽ bằng cách nối liền 11 nét họ cho là phân định lãnh hải của họ, tương đương như vậy với 70% tổng diện tích biển, bất kể quyền lợi của các nước khác ven biển. Bản đồ này không được để ý đến, nhưng năm 1953 Bắc Kinh cho in nó lại với sự thay đổi về số nét, giảm xuống 9, nhưng đổi chỗ làm sao cho phần biển Trung Quốc tự cấp cho mình gồm 80% diện tích tổng thể (3,5 triệu km2). Nhưng bản đồ này cũng chỉ được dùng trong nội bộ và cho tới 1998 lãnh biển hình chữ U không được nhắc tới trong các lời phát biểu ra nước ngoài của Bắc Kinh ; nhưng nó là một trái bom nổ chậm vì nó được đưa vào giảng dạy trong nhà trường, nhồi vào óc mọi người dân Trung Hoa lòng tin chắc nịch rằng các quần đảo và biển Đông xung quanh thuộc về Trung Quốc, nung lên một tinh thần dân tộc dễ khích động.

Năm 1956, thừa cơ Pháp rút hết quân khỏi miền Nam trong khi chính phủ Nam Việt Nam, là chính quyền được hiệp định Genève giao cho việc quản trị hai quần đảo Hoàng Sa Trường Sa, đang mải tổ chức nhà nước, cả hai nước Trung Hoa vội đi chiếm đoạt đảo và giữ chúng từ đó : Ba Bình (Itu-Aba, Taiping hay Thái Bình), đảo lớn nhất Trường Sa cùng một số cồn lân cận rơi vào tay Trung Hoa dân quốc (Đài Loan), các đảo Hoàng Sa phía đông bao gồm Phú Lâm (Île Boisée, Yongxing hay Vĩnh Hưng), đảo lớn nhất, vào tay Trung Hoa nhân dân quốc (Trung cộng). Chính phủ Nam Việt Nam không làm gì được, chỉ biết tố cáo những hành động đó rồi tăng cường sự canh giữ các đảo còn lại. Năm 1959, Bắc Kinh cho 82 binh lính giả làm ngư dân đáp 5 chiếc tàu có trang bị vũ khí tấn công các đảo Hoàng Sa phía tây, nhưng bị binh lính Việt Nam cộng hòa (VNCH) phát giác, bắt làm tù binh và sau đó đuổi về Trung quốc.  

Sự rút quân của Hoa Kỳ sau hiệp định Paris (1973) và những vướng mắc của quân lực Việt Nam phải một mình đối đầu với Hà Nội và đồng minh Nga-Tàu cho Bắc Kinh cơ hội để cho hai chiến hạm đi tấn công các đảo Hoàng Sa phía tây : bốn tàu khu trục do Mỹ mới giao lại cho Nam Việt Nam được gửi ra nghênh chiến (17-20/1/1974) nhưng hải quân VNCH chưa được huấn luyện kỹ càng về sự sử dụng những tàu này lại thêm các thiết bị tinh vi trong đó đã bị Mỹ tháo đi cho nên hải quân VNCH không chống lại nổi quân Tàu, phải rút lui sau khi 75 binh sĩ mất mạng so với 21 người bên phía Hoa, để cho Trung Quốc chiếm đóng từ đó toàn bộ Hoàng Sa. Điều bất bình là hạm đội thứ 7 của Mỹ ở ngoài khơi Biển Đông lúc ấy không hề can thiệp để trợ lực hải quân VNCH, do lệnh cấm của Washington, trên nguyên tắc là đồng minh của Nam Việt Nam, mặc dầu tổng thống (TT) Nixon có hứa với TT Nguyễn Văn Thiệu sẽ can thiệp nếu VNCH bị xâm hại. Không những thế, Washington còn làm áp lực để ngăn TT Thiệu ra lệnh cho không quân VNCH bỏ bom chiến hạm Tàu nhằm lấy lại Hoàng Sa. Lý do là Mỹ mới thiết lập bang giao với Trung Quốc và đã « bán đứng » Hoàng Sa cho nước bạn mới.

Vào những năm 1970, sự suy yếu của Nam Việt Nam phải đương đầu với một cuộc chiến đẫm máu khơi dạy trong các nước ở ven Biển Đông lòng ham muốn chiếm ít nhất một phần Trường Sa, nay đã được biết rõ là rất phong phú về dầu khí và hải sản. Năm 1977, TT Ferdinand Marcos dựa vào sự thể một công dân Phi Luật Tân, Tomas Cloma, từng chiếm hữu (1947-1956) nhiều hòn đảo ở Trường Sa được quân Nhật bỏ trống để thành lập ở đó một « đất tự do » (Kelayaan) trước khi bị quân Đài Loan xua đuổi khi đến chiếm đóng trở lại Ba Bình, lên tiếng đòi chủ quyền của Phi Luật Tân trên những cồn đảo gồm trong khu Kelayaan cũng như nằm gần nước Phi. Và ngay 1968, Phi Luật Tân cho quân đến đóng ở những đảo và đá không có lính canh giữ. Vì thời đó, họ là đồng minh của Nam Việt Nam trong chiến tranh chống cộng sản, chính phủ VNCH không phản đối nhưng vào cuối chiến tranh cho quân lấy lại được một đảo. Kể từ đó, Phi Luật Tân cai quản 7 đảo (trên 14 tất cả) trong đó có đảo Thị Tứ (Thitu) là đảo lớn thứ hai của Trường Sa, và 3 đá ngầm, Việt Nam chỉ còn giữ 6 đảo (trong đó có đảo Trường Sa là đảo cho tên cho quần đảo, cùng 20 đá ngầm.

Năm 1979, đến lượt Mã Lai tuyên bố chủ quyền trên tất cả những đá ngầm theo họ nằm trong thềm lục địa của họ, và kể từ 1983 cho lính đến canh giữ chúng. Trong số 5 đá ngầm và rạn san hô do Mã Lai chiếm đóng có hai bị tranh đòi bởi Phi Luât Tân và 1 bởi Brunei. Nhưng Brunei, vì không có hải quân, chỉ khẳng định chủ quyền của mình, không dùng tới bạo lực.

Lòng tham của các quốc gia khác thổi bừng dục vọng của Trung Quốc. Vào cuối chiến tranh Việt-Trung, nắm được ý chí chủ bại xoay cờ của đám cầm quyền Hà Nội, Bắc Kinh quyết tâm chiếm lấy Trường Sa. Năm 1987-88, sau khi chiếm hữu nhiều đá ngầm (đá Chữ Thập/Fiery Cross reef, đá Châu Viên/London reef, đá Gaven, đá Tư Nghĩa) bị Việt Nam bỏ không, ba tàu chiến Trung Quốc tiến về phía đá Gạc Ma (Johnson South reef) thì gặp ba chiếc tàu vận tải Việt Nam chở 100 binh lính đến Gạc Ma cắm mộc và cắm cờ ; theo thuyết chính thức thì một cuộc chiến xảy ra ngày 14/3/1988 khiến cho 64 chiến sĩ Việt Nam tử nạn và 9 người bị Trung Quốc bắt, so với 6 người chết và 8 bị thương phía Trung Hoa ; không thể chống lại được quân địch, quân Việt Nam phải bỏ chạy để cho Trung Quốc chiếm đóng các hòn đá. Nhưng sự thật rất đau lòng và khốn nạn : Theo tướng Lê Mã Lương, giám đốc viện bảo tàng lịch sử quân đội thố lộ trong một buổi tọa đàm kỷ niệm cuộc « chiến » Gạc Ma của trung tâm Minh Triết năm 2014 thì Lê Đức Anh, lúc đó làm Bộ trưởng quốc phòng, ra lệnh cho hải quân Việt Nam không được nổ súng nếu như bất cứ đảo nào bị đánh chiếm, và không cho phép mấy tàu vận tải VN trang bị vũ khí ; như vậy ngày 14/3/1988 không hề có cuộc chiến nào mà chỉ có một cuộc thảm sát với 64 nạn nhân tay không bị lãnh đạo cao cấp Việt Nam, lúc đó đă qui phục Trung Quốc, dùng làm thí tốt để che đậy sự bán biển đảo của mình với luận điệu : quân ta có chống trả, nhưng quân họ mạnh quá, ta không đánh lại được, phải chịu thua. (xem https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/who-ord-no-fir-in-garma-03122015052). Nên ghi thêm rằng vụ Gạc Ma thể hiện sự đồng lõa giữa Đài Loan và Trung cộng trong vấn đề Biển Đông : các tàu chiến của Trung Quốc được lính Đài Loan ở Ba Bình tiếp tế (cũng như sau này vào năm 1995, khi Trung Quốc tấn công đá Vành Khăn /Mischief reef do Phi Luật Tân canh giữ) ; Trinh Vi Nguyên, Bộ trưởng quốc phòng Đài Loan thời đó chẳng đã tuyên bố : « Nếu có chiến tranh, quân đội dân quốc sẽ trợ lực quân đội nhân dân Trung Hoa » đấy chăng ? (xem https://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BA%A3i_chi%E1%BA%BFn_G%E1%BA%A1c_Ma-C%C3%B4_Lin-Len_%C4%90ao_(14-3-1988 ).   

Kể từ hội nghị Thành Đô năm 1990, Trung Quốc tự thấy có thể xúc tiến cuộc chiếm cứ Biển Đông, vì tin chắc vào sự qui phục ngầm của Việt Nam, nước có cớ chính đáng để chống đối họ : Quả vậy, thay vì phản đối mãnh liệt trước các sự lấn át càng ngày càng đẩy mạnh của Trung quốc vào phần biển của Việt Nam, ở vùng kinh tế đặc biệt (ZEE) rồi tới tận lãnh hải – theo công ước Liên Hiệp Quốc về luật biển (UNCLOS) được ký kết năm 1982, lãnh hải là vùng biển vủa môt quốc gia ven biển tới 12 hải lý hoặc khoảng 20 km cách bờ, trên đó quốc gia ấy có chủ quyền trên mặt, trên đất, trên lòng đáy và trên không,  và ở xa hơn cho tới 200 hải lý hoặc khoảng 370 km là vùng đặc quyền kinh tế trên đó họ có quyền đánh cá, xây cất và khai thác đất và lòng đáy, nhưng không thể ngăn cản sự qua lại tự do trên biển và trên không -, nhân danh sự duy trì « tình hữu nghị » với ông bạn to đầu phương bắc, Hà Nội bỏ tù mọi công dân dám biểu lộ mạnh mẽ sự thù địch đối với Tàu. Thoạt tiên, năm 1992, Bắc Kinh khiến quốc hội của mình biểu quyết về chủ quyền có từ xa xưa của Trung Quốc trên Biển Đông, rồi ra lệnh cho các sử gia lùng kiếm tài liệu chứng minh chủ quyền này. Năm 1995, Đài Loan bắt chước Trung Quốc tuyên bố chủ quyền của mình trên toàn Biển Đông gồm trong đường lưỡi bò, nhưng khác với Trung Quốc là năm 2015 họ đình chỉ yêu sách đó ngoại trừ trên đảo Ba Bình và quần đảo san hô Đông Sa đã ở trong tay họ.

Tiếp theo, năm 2009, Bắc Kinh trình cho Liên Hiệp Quốc những chứng cứ lịch sử bịa đặt dựa trên những chuyến thăm dò trên biển thời xưa, cộng với bản đồ 9 nét, để đòi hỏi chủ quyền trên 80% Biển Đông, về sau, năm 2014 tăng lên 90% do họ vẽ thêm một nét trên đường lưỡi bò. Nhưng các chứng cứ của họ chẳng có tính thuyết phục, không kể UNCLOS chỉ xét đến quyền do lịch sử trong trường hợp đóng giữ bình yên liên tục. Vả lại, trên tất cả các bản đồ Trung Quốc từ xưa tới 1933, lãnh thổ Trung Hoa ngưng tại đảo Hải Nam, điểm cực nam của nó, và các quần đảo Hoàng Sa Trường Sa cũng như Biển Đông coi như xa lạ với nước họ. Và vào tháng 6/2012, bất kể dư luận quốc tế, Bắc Kinh chính thức tuyên bố gồm Hoàng Sa/Tây Sa, Trường Sa/Nam Sa, cộng thêm bãi Macclesfield/Trung Sa thành một huyện có tên là Tam Sa với trụ sở hành chánh đặt tại Phú Lâm (Hoàng Sa /Vĩnh Hưng). Thật ra Trung Quốc đã lập Tam Sa từ tháng 11/2007 nhưng không công bố quyết định này với quốc tế, và năm 2007 cũng như 2012 hành vi khiêu khích đó của Trung Quốc phát động một loạt cuộc biểu tình của dân Việt Nam ở trong cũng như ngoài nước.

Mặc ai phản đối, Bắc Kinh củng cố phần biển đất chiếm được và phô trương tại đó sức mạnh quân sự mới tạo, ngày ngày đặt thế giới trước sự đã rồi, một thế giới bị tê liệt trước tính hung hăng và túi tiền dầy cộp của Trung Quốc. Ngay năm 1990, họ đã bắt đầu xây tại Phú Lâm (Hoàng Sa) đường băng cho sân bay rồi dần dà biến đảo thành căn cứ quân sự với cả dãy hỏa tiễn đất đối không. Năm 2013-2015, đến lượt Trường Sa được đắp đất cát và quân sự hóa theo một quy mô lớn hơn nhiều : trên 9 hòn đá do họ chiếm giữ, Trung Quốc cho xây đảo nhân tạo nối nhau thành một tổng thể rộng 13,5 km2 (trong khi tổng diện tích của tất cả 14 hòn đảo Trường Sa chỉ là 2 km2) với hải cảng, phi cảng, nhà cửa, v.v.) với giá nhân loại phải trả là một sự phá hủy môi sinh khổng lồ : gần 3 triệu m3 cát và san hô bị bơm hút, di chuyển và hủy hoại, 15 km2 rạn san hô rất quý báu vì có nhiều sinh loại trú ở trong vĩnh viễn biến mất (không kể 104 km2 san hô bị ngư dân Tàu tàn phá do thói cào đáy biển để kiếm sò ngao lớn). (Xem https://www.rfa.org/vietnamese/news/southchinaseadispute/china-s-activities-in-the-scs-take-up-huge-toll-on-the-marine-environment-vh-11022016103953.html ).

Mục tiêu được phô bày đầu tiên của sự nắm lấy Trường Sa là chiếm hữu trữ lượng dầu khí (ước lượng là 1,5 tỷ tấn bởi chuyên gia Mỹ nhưng tới tận 50 tỷ bởi người Hoa). Vấn đề là 90% mỏ dầu khí nằm trong rìa lục địa của các nước ven biển : một phần ở ngoài khơi Hải Nam và Quảng Đông, nhưng phần lớn ở vịnh Bắc Bộ, trong thềm lục địa của Việt Nam và quần đảo Sunda, và ở tây bắc Borneo. Vì hai vỉa cuối thuộc về những quốc gia tương đối thịnh vượng (Nam Dương, Mã Lai, Brunei), khó ăn hiếp, muốn có dầu khí, Trung Quốc chỉ còn giải pháp ăn cướp của Việt Nam, một nước có trữ lượng thứ ba về dầu khí tại Á Châu – Thái Bình Dương, lại đã thần phục thiên triều. Năm 1992, công ty quốc gia dầu hỏa ngoài khơi của Trung Quốc (CNOOC) ký với công ty Hoa Kỳ Creston Energy một hợp đồng thăm dò dầu hỏa tại bãi Tư Chính nằm trong khu đặc quyền kinh tế của Việt Nam ; đã thế Trung Quốc còn cấm PetroVietnam và ConoPhilipps thăm dò trong lãnh hải Việt Nam gần bãi Tư Chính – hai sự cố này thúc đẩy Hà Nội gia nhập ASEAN năm 1995 – rồi không ngưng cản trở những dự án thăm dò hay nghiên cứu khoa học khác do PetroVietnam thực hiện chung với các công ty nước ngoài (như năm 2007 với British Peroleum, năm 2008 với Exxon Mobil, năm 2011 với Veritas, và gần đây năm 2017 với Repsol). Trước những sự thăm dò và khai thác bất hợp pháp của Trung Quốc trong phần biển của Việt Nam cũng như những vụ hành hung đe dọa của tàu chiến Trung Quốc, nhà cầm quyền Việt Nam làm gì ? Họ im lặng, tuyên bố quan ngại, hay khá hơn, cho vài chiếc tàu tuần tra đi một vòng quanh nơi sự cố nhưng không cho phép hải quân hành động !

Tháng năm 2014, sự hiện diện của giàn khoan Hải Dương HYSY 981 của Trung Quốc ở cách bờ biển Việt Nam 120 hải lý và cách Hoàng Sa 30 hải lý, kèm theo 80 chiếc tàu trong đó có 7 chiến hạm, gợi lên một sự công phẫn kịch liệt trong người dân Việt đang không ngưng biểu tình lai rai chống Tàu. Các cuộc biểu tình lan trên 22 /63 tỉnh đâm lớn mạnh hơn, đưa đến bạo loạn : đập phá nhà máy của Tàu đặc biệt tại Bình Dương, hành hung người Tàu (khiến 21 người chết trong đó 16 người Hoa tại Hà Tĩnh). Trước phản ứng tức tối dọa nạt của Bắc Kinh, nhà cầm quyền Hà Nội sợ sệt, xoay lại chống nhóm « cấp tiến » bị coi như đã bao che hay khuyến khích dân biểu tình, và ra tay đàn áp những người biểu tình (chỉ riêng về Bình Dương 800 người bị bắt), từ đó trừng trị tất cả những ai dám lên tiếng mạnh chống Tàu. Về phần Trung Quốc, họ rút giàn khoan về vào tháng 7 vì bị quốc tế chỉ trích, nhưng ít lâu sau, vào tháng 1/2015 khi dư luận đã nguôi, họ đưa nó trở lại, lần này kèm theo một đoàn tàu chiến ; và lần này nhà cầm quyền cũng như dân Việt Nam im thin thít. Không còn sợ chống đối, Trung Quốc tha hồ khoan và trích dầu của Việt Nam trong các mỏ ở vịnh Bắc Bộ, còn đưa thêm giàn khoan HYSY 943 trợ giúp Hải Dương 981 vào năm 2016. Sau đó đến lượt các vỉa dầu khí ở Trường Sa của Việt Nam bị Trung Quốc tước đoạt : tháng 7/2017, giàn khoan HYSY 270, hộ tống bởi 40 tàu chiến và 40 tàu đánh cá có trang bị súng ống, đến gần bãi Tư Chính, cách bờ Việt Nam có 210 km (tức ở trong vùng đặc quyền kinh tế hay ZEE của Việt Nam) nơi PetroVietnam đang khoan mỏ Cá Rồng Đỏ với công ty Repsol của Tây Ban Nha, để ép Việt Nam ngưng ngay dự án hợp tác với Repsol mặc dầu công ty này đã chi 200 USD cho dự án (https://www.compuserve.com/entertainment/story/0002/20180323/KBN1GZ0JN_1) , với lý do bãi Tư Chính nằm trong đường lưỡi bò ! Hà Nội quá run sợ trước sự hung hãn của Bắc Kinh nên tuân thủ mà không dám bảo vệ chủ quyền của mình, để cho Trung Quốc thả cửa cướp dầu khí.

Hải sản, một tài nguyên khác của Trường Sa, không khỏi kích thích lòng tham của Trung Quốc. Nhưng vì khoảng 15 triệu người quanh Biển Đông sống nhờ ngư nghiệp với một lượng hải sản tương đương với 38% số cá câu được trên thế giới (số của FAO năm 2012), yêu sách của Trung Quốc về chủ quyền trên 90% Biển Đông chỉ có thể gây ra nhiều vụ tranh chấp với các quốc gia ven biển. Nhất là khi, giống như dầu khí, 90% cá tôm dự trữ sống ở cách bờ biển không tới 200 hải lý, tức ở trong lãnh hải và vùng đặc quyền kinh tế của các quốc gia ấy. Thế nhưng, lấy tư cách kẻ có chủ quyền (tự cấp) trên 90% biển, năm 1999 Trung Quốc đơn phương áp đặt trên mọi ngư dân bất kể thuộc nước nào một thời gian hoãn đánh cá hàng năm, và năm 2014 bắt mọi tàu đánh cá phải xin phép họ nếu muốn câu trong đường lưỡi bò ; ai vi phạm lệnh này của họ thì bị phạt tiền (gần 8000 USD), bị tịch thu đồ câu, cho tới bị phá tàu và hành hung. Để áp dụng biện pháp võ đoán của mình, Trung Quốc dựa vào hàng vạn tàu đánh cá có trang bị vũ khí (tháng 8/2012, họ cho 23.000 tàu đánh cá đó tỏa vào Biển Đông ; tháng 8/2017 thì họ đưa vào biển 18.000 tàu đó, sau 108 ngày cấm đánh cá ai nấy phải tuân), hành động như một đội quân xung kích tiền phong trợ giúp hải quân Trung cộng luôn luôn tuần sát trong vùng, sẵn sàng gây hấn với ngư dân của nước khác để đuổi họ khỏi « biển riêng » của người Tàu.

Đối với Việt Nam, sau khi được nhượng 9% lãnh hải trong vịnh Bắc Bộ do một thỏa ước về biên giới đường biển (Trung Quốc hiện chiếm 47% vịnh thay vì 38% trước đó), Bắc Kinh ép Hà Nội chấp nhận một sự « hợp tác » về ngư nghiệp trong một vùng biển ăn vào thêm 13,5% lãnh hải Việt Nam, khiến cho khối cá của Việt Nam giảm hơn nữa. Thêm vào, vin vào thỏa ước ấy, người Hoa không ngại dùng tàu đánh cá to xù, ngay cả tàu-nhà máy để vào vịnh câu cạnh tranh với ngư dân Việt nghèo chỉ có tàu nhỡ và nhỏ, nhiều khi còn đến câu trộm ở ngoài vùng « hợp tác » (theo báo cáo của Bộ nông nghiệp và phát triển nông thôn năm 2014, trong 10 năm có 7781 vụ vi phạm thỏa ước bởi tàu đánh cá Trung Quốc và 1800 vụ vi phạm bởi các tàu loại khác của Trung Quốc). Kết quả là khối lượng cá trong biển của Việt Nam giảm sút bởi sự câu quá độ cũng như thêm vào bởi sự ô nhiễm nước biển do sự sa thải của các nhà máy của người Hoa rải rác dọc bờ biển Việt Nam. Muốn có cá, ngư dân Việt phải đi xa về phía Hoàng Sa Trường Sa nhưng ở đây họ bị quấy nhiễu, tấn công, bắn chìm và giết hại bởi quân Tàu. Đã vô số dân chài là nạn nhân của sự lộng hành của Trung Quốc ; quân Tàu độc ác đến nỗi không cho họ tạm trú ở đảo Hoàng Sa để tránh bão táp, như luật biển quy định.

Trung Quốc dè dặt hơn đối với Mã Lai và Nam Dương là hai nước tương đối giàu mạnh, vẫn để ngư dân mình lai vãng vào phần biển của họ, nhưng ít thường xuyên hơn ; Mã Lai hiện chưa nổi xung vì còn chờ đợi nhiều sự đầu tư của Trung Quốc, nhưng từ 2016 Nam Dương đã nhe răng giận dữ, sẵn sàng bắt giữ các ngư dân nước ngoài đánh cá lậu. Chỉ còn có Phi Luật Tân không có quân đội đáng kể là dễ lấn át. Năm 2012, Trung Quốc cho một đại hạm đội đi chiếm đoạt đá Scarborough do Phi Luật Tân canh giữ, rồi cấm người Phi đến đó. Nhưng biển ở khu đá này có rất nhiều cá ngon và từ xưa vẫn cấp cho dân Phi một phần lớn thức ăn của họ. Việc Trung Quốc coi Trường Sa như nhà riêng « là một công thức để đói ; hơn cả là một vấn đề an ninh quốc gia, đấy là một vấn đề an ninh lương thực » (lời của thượng nghị sĩ Rudolph Recto). Vì thế tổng thống Benigno Aquino III của Phi Luật Tân đã xét hành động chiếm đóng Scarborough của Trung cộng chẳng khác gì sự thôn tính Tiệp Khắc bởi Đức Quốc Xã, và đưa sự vụ ra kiện trước Tòa án trọng tài thường trực của Liên Hiệp Quốc (PCA). Ngày 12/7/2016 Tòa tuyên án bênh vực Phi Luật Tân, chống lại thái độ của Trung Quốc : « Không có cơ sở pháp lý nào để cho Trung Quốc đòi hỏi quyền lịch sử trên các tài nguyên nằm trong các vùng biển ở trong « con đường 9 nét » ». Đồng thời Tòa không chịu cấp quy chế đảo cho các đảo nhỏ, đá ngầm và đảo nhân tạo trong hai quần đảo Hoàng Sa Trường Sa, tức không cho chúng khả năng có một vùng đặc quyền kinh tế. Điều này tất nhiên cũng phủ nhận yêu sách của Đài Loan trên đảo Ba Bình. Cho nên cả Trung Quốc lẫn Đài Loan đều tuyên bố phủ nhận uy quyền của PCA, coi phán quyết của Tòa như « một tờ giấy đáng vứt đi » (theo văn của một tờ báo Đài Loan).  

Lẽ ra phán quyết thuận lợi của PCA phải xúi các quốc gia khác ở ven Biển Đông cũng kiện Trung Quốc như Phi Luật Tân và dùng bản án chắc chắn sẽ thuận làm vũ khí trong các cuộc tranh cãi của họ với Trung Quốc ; hay ít nhất các nước ấy có thể dựa vào đó để lập một mặt trận thống nhất chống lại Trung Quốc đang ăn hiếp họ, nhưng những sự dọa dẫm và hứa hẹn tiền bạc của Bắc Kinh trong các cuộc thương lượng song phương với từng quốc gia (để dễ bề lung lạc đối phương, Trung Quốc luôn luôn từ chối sự thương lượng đa phương) ngăn cản mọi toan tính đoàn kết giữa họ. Thành thử kẻ đầu tiên sẵn sàng chơi lẻ với Trung Quốc chính là Phi Luật Tân với tân tổng thống Rodrigo Duterte : chính phủ của ông ta đã chấp nhận không nhắc tới phán quyết của PCA nữa để đổi với tiền viện trợ và một sự hợp tác về ngư nghiệp. Về phần Việt Nam khỏi nói, đám cầm quyền ươn hèn làm sao dám làm phật lòng thiên triều !

Ngay hôm sau ngày tuyên án, Trung Quốc tức tối thách thức quốc tế bằng cách dọa lập một Vùng nhận diện hàng không (ADIZ) – vùng ADIZ là không phận trong đó mọi máy bay phải xưng danh tính và chịu sự kiểm soát của quốc gia làm chủ không phận ấy – trên Nam Biển Đông như họ đã từng làm năm 2013 trên Bắc Biển Đông khiến Nhật Bản nổi giận vì vùng ADIZ đó bao phủ các đảo Senkaku của Nhật mà Trung Quốc gọi là Điếu Ngư và đòi là của họ. Bắc Kinh còn khiêu khích thêm bằng cách tổ chức vài ngày sau nhiều cuộc diễn tập quân sự trên Biển Đông. Sự cậy đến ADIZ cũng như các cuộc phô trương vũ lực cho thấy rằng mục tiêu của Trung Quốc khi xâm chiếm Hoàng Sa Trường Sa và biển xung quanh chính thực có tính cách quân sự : làm chủ một vùng vô cùng chiến lược, đường giao thông của các tàu vận tải chở hàng từ châu Âu đến Đông Á qua Trung Đông và ngược lại, tương đương với 40% lượng hàng vận tải bằng đường biển thế giới, trị giá 5000 tỷ mỹ kim mỗi năm, qua đấy được chuyên chở 3/4 lượng dầu khí nhập cảng bởi Trung Quốc, tọa ở phía trên eo biển Malacca, nơi qua lại bó buộc của hàng hải quốc tế. Nhờ đã có vài căn cứ quân sự trên một số đảo do Miến Điện nhượng lại (199-1994) ở vịnh Bengal và biển Andaman ở phía dưới eo Malacca, với thêm những căn cứ quân sự lập tại Trường Sa, Trung Quốc có khả năng kiểm soát eo biển từ hai bên, có thể khống chế và phong tỏa nó nếu muốn, để phá hại kinh tế của quốc gia thù địch này nọ.

Nắm giữ toàn thể Biển Đông cùng với các quần đảo trong đó để biến nó thành « biển nhà » là một điều thiết yếu sống còn đối với đế quốc Trung Hoa, vậy nên ngày ngày Trung Quốc tăng cường sự có mặt về quân sự của mình trong vùng. Họ trang bị các đảo nhân tạo với quân thiết bị tối tân nhất : hỏa tiễn đất đối không HQ9, hệ thống rađa, đài kiểm soát, vv., không kể nhà cửa cho khoảng 10.000 binh lính, và sắp tới với lò điện hạt nhân nổi (lò phản ứng neutron nhanh di động, để trong hòm cỡ 6,1 x 2,6 m, có thể cấp điện cho cả trăm ngàn người) gây lo ngại cho các quốc gia kế cận vì công nghệ lò điện này chưa an toàn). Họ dàn ra khắp biển rất nhiều tiểu hạm đội tàu đánh cá có trang bị vũ khí dưới sự bảo vệ của đoàn trực thăng, máy bay chở hỏa tiễn, chiến hạm, đôi khi thêm hàng không mẫu hạm Liêu Ninh và đặc biệt tàu ngầm. Mà tàu ngầm cùng với hỏa tiễn đóng một vai trò rất quan trọng trong sự tranh giành với Hoa Kỳ địa vị bá chủ trên biển, thậm chí bá chủ toàn cầu. Và trong quan điểm này, Biển Đông sẽ cấp cho các tàu ngầm của Trung Quốc một chỗ trú bao la (3 triệu km2) không thể phát hiện được và không thể tập kích, nối liền với căn cứ tàu ngầm tối tân mới xây của họ tại Ngọc Lâm (Yulin), Hải Nam. Thật thế, dưới đáy Trường Sa, ở 3000m bề sâu trung bình, có những hành lang quanh co theo hai chiều hướng bắc-nam đông-tây cho phép tàu ngầm ẩn trốn hay di chuyển mà không thiết bị gián điệp nào biết. Nỗi e sợ thốt ra tại Bộ quốc phòng Phi Luật Tân năm 1982 : « Nếu một quốc gia thù nghịch có thể lập bản đồ của vùng này tới mức có thể khiến tàu ngầm chứa hỏa tiễn đạn đạo đi trong đó, quốc gia ấy có thể cho tàu ngầm loại Polaris đậu ở đấy và sẽ có thể kiểm soát hay đe dọa cả một khu vực trong một bán kính 4000 km chấp chứa một phần ba dân số thế giới trong đó có toàn thể các nước ASEAN. Độ sâu của vùng này đặc biệt đến nỗi không thể dò ra tàu ngầm ở dưới tức không thể phản kích được » (xem . https://asialyst.com/fr/2016/10/20/mer-de-chine-du-sud-le-secret-des-routes-sous-marines /) đang được cụ thể hóa. Từ tháng 7/2017 nhiều người máy hoạt động dưới biển của Trung Quốc thăm dò Biển Đông để thu thập hình ảnh và đo các tham số hóa học và vật lý học, trong khi 12 tàu lượn ngầm của họ được dàn ra để thu nhặt số liệu về môi trường biển (nhiệt độ, độ muối, độ đục, vv.) ; và các tàu ngầm Trung Quốc loại Jin 094 có thể bắn hỏa tiễn đạn đạo Julang II có tầm 8000 km !

Điềm nhiên trước sự bài xích của thế giới, Trung Quốc cư sử ở Biển Đông như ở nước họ, thi hành trên biển chủ quyền tự cấp của họ, coi phần biển quanh các đá, rạn san hô, đảo nhân tạo như lãnh hải của họ. Nhờ vào hải cảng và phi cảng, vào tàu ngầm và hỏa tiễn ở trong đó, Bắc Kinh có thể ra lệnh cấm đến cấm vào (A2/AD) vùng. Tàu tuần tra và tàu biên phòng của trung Quốc có măt khắp nơi, giám sát tất cả tàu nước ngoài, ngăn cản họ lại gần quần đảo Hoàng Sa Trường Sa trong giới hạn 12 hải lý, mặc dầu luật biển cho phép sự qua lại vô hại của mọi tàu thủy nước ngoài, kể cả tàu chiến. Và trên không phận lãnh hải tự cấp đó, máy bay tiêm kích Trung cộng dọa nạt và đuổi các máy bay nước ngoài, đăc biệt máy bay quân sự. Đối với Việt Nam Bắc Kinh chẳng nể nang gì và hành sự như với một thuộc địa : trong một tuần từ 29/8 đến 4/9/2017, Trung Quốc cho diễn tập quân sự với đạn thật trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam ở vịnh Bắc Bộ, chỉ cách Đà Nẵng có 75 hải lý, và cấm tàu Việt Nam lại gần ! Vả lại, ngay ngày thường, tàu Việt Nam đi lại trong vùng biển của mình vẫn thường bị quấy nhiễu, chẹt của và khám xét vì đã xâm phạm đường chữ U tưởng tượng. Trên không, nếu quân Trung Quốc chỉ đuổi và bay kèm máy bay nước khác, với máy bay Việt Nam chúng không ngần ngại bắn bỏ, như trường hợp hai máy bay Sukhoi mới tinh của quân lực Việt Nam bị hỏa tiễn thả từ tàu ngầm nằm ở Phú Lâm bắn rơi ngày 14/6/2016 đương lúc luyện bay ở cách bờ biển 32 hải lý tức ở trên ZEE Viêt Nam – một hành vi khiêu chiến không dấy lên một sự phản kháng nào của đám cầm quyền hèn nhát Hà Nội, và vụ sát hại này chắc sẽ bị giấu nhẹm nếu một trong hai phi công không chỉ bị thương và không được ngư dân cứu vớt. Và từ đó, do sợ bị bắn không cảnh báo, các máy bay dân sự Việt Nam nối liền Bắc Nam tránh đường duyên hải mà đi đường xa hơn qua Lào !

Trước tham vọng hung hăng của Trung Quốc với ngân sách quân sự gia tăng 132% trong 10 năm (lên tới 190 tỷ USD năm 2016), các nước láng giềng của họ (Nhât Bản, Nam Hàn, Đài Loan, Nam Dương, Mã Lai, Việt Nam) phải chạy đua vũ trang tuy vẫn giữ liên hệ kinh tế với họ. Ngay Úc, ở xa Biển Đông và cho đến gần đây vẫn dễ dãi với Trung Quốc, cũng lo ngại vì thấy Bắc Kinh đe dọa sự yên bình trong vùng nên đã canh tân quân trang và mua 12 tàu ngầm của Pháp. Bởi đã không kiên quyết chống lại ngay từ đầu những yêu sách không cơ sở của Bắc Kinh, thế giới thấy mình đứng trước một cường quốc lạm quyền, cướp đoạt của cải của nước khác, khi muốn đạt mục đích, dọa gây chiến hay dùng mưu đầu tư và cho vay đổi lấy một sự hợp tác không đối xứng sẽ tỏ ra có hại cho kẻ nhận vốn. Sự xâm chiếm Biển Đông và mối nguy tiềm tàng xuất từ đó khiến các quốc gia tự do hiểu rằng cái từ hòa bình luôn luôn ở trong miệng nhà cầm quyền Bắc Kinh phải được hiểu theo nghĩa ngược lại, y như ở xứ Oceania trong cuốn « 1984 ». Để độc giả có ý niệm về vấn đề, một tác giả, Antoine Brunet (xem  http://www.atlantico.fr/decryptage/asie-se-livre-plus-grande-course-aux-armements-de) so sánh tình hình với trường hợp Thổ Nhĩ Kỳ đòi chủ quyền trên toàn thể Địa Trung Hải không cho các nước ven biển khác lai vãng nếu không được phép của họ. Mà mưu đồ bá chủ này đã từng xảy ra vào thế kỷ XVI, nhưng đã bị chặn bởi một liên minh do nước Áo cầm đầu đã có công đánh bại Thổ Nhĩ Kỳ tại Lépante (1570).   

Một liên minh như vậy chống lại đế quốc Trung Hoa liệu có thể thành hình ngày nay không ? Chưa chắc, khi ta thấy sức quyến rũ của túi tiền lắc lư bởi Bắc Kinh mà phần lớn các quốc gia thèm vốn và hợp đồng không cưỡng lại nổi, đặc biệt các quốc gi đồi trụy ; và khi dư luận quốc tế chưa ý thức bản chất gian dối, thô bạo và ác độc của nhà nước cộng sản độc tài Trung Quốc. Hiện có nhiều dân phe tả được nuôi dưỡng trong sự thù ghét đế quốc Mỹ chào mừng sự thăng tiến của đế quốc Trung Hoa, được họ cho là công bằng và rộng rãi (hãy bảo họ tìm hiểu về sự diệt chủng dân Tây Tạng và áp bức dân Tân Cương !). Ngay Hoa Kỳ, cường quốc duy nhất có thể cản trở Trung Quốc và đang bị Trung Quốc muốn gạt khỏi Á châu, cũng chỉ lo ngại khi người Tàu đắp đá ngầm và xây « trường thành cát ». Vì lời kêu gọi ngưng đắp biển của họ không có hiệu quả gì, lại vì họ không thể dội bom trên các đảo nhân tạo kẻo gây ra một cuộc chiến tranh tàn khốc, Hoa Kỳ chỉ còn giải pháp chủ trương sự duy trì quyền tự do hàng hải trong khu quần đảo, bởi theo luật biển chỉ ở duyên hải một nước tàu thủy ngoại quốc mới có thể bị cấm qua lại. Vậy nên từ 2015 họ đã quyết định thực hiện công vụ tự do hàng hải (FONOP) có nghĩa là mỗi năm họ cho tàu thủy và máy bay đi vào khu quần đảo Hoàng Sa Trường Sa chiếm đóng bởi Trung Quốc, ngay cả trong giới hạn 12 hải lý. Công vụ nào cũng khiến Bắc Kinh phản đối nhưng họ chỉ cho kèm con tàu hay máy bay « vi phạm » bởi đoàn tuần tra của họ, ngoại trừ vào tháng 12/2016 khi tàu hải dương học USNS Bowditch bị đánh cắp một máy bay không người lái (drone), nhưng sự đánh cắp này cũng như sự mất trộm một bộ định vị bằng sóng âm (sonar) của tàu USNS Impeccable năm 2009, nằm đúng hơn trong khuôn khổ hoạt động ăn cắp những sản phẩm có công nghệ mới lạ để sao lại của Trung Quốc. Gia Nã Đại cũng gắn bó với quyền tự do hàng hải nên quyết định tham gia chương trình FONOP với hai tàu chiến được đưa vào khu tranh cãi ở Biển Đông vào tháng 7/2017, và Anh Quốc hứa sẽ làm vậy tháng tư này. Pháp không gia nhập nhóm FONOP nhưng từ 2014 đã cho khoảng một chục tàu thủy đi qua cùng khu đó, ví như tàu chiến Auvergne vào tháng 10/2017, bởi, như đô đốc Denis Berand nói, « nếu quyền tự do hàng hải bị coi thường tại Biển Đông, nó sẽ bị coi thường khắp nơi ».

Các công tác tượng trưng trên làm Bắc Kinh tức giận nhưng không ngăn họ tiếp tục củng cố thành trì biển cả bao la của họ, nơi từ đâu họ có thể kiểm soát ngành thương mại quốc tế và đe dọa tất cả các quốc gia chống lại bá quyền của họ, một bá quyền hung tợn, bất chấp luật quốc tế và vô tâm đối với mạng sống của tha nhân, ở cạnh đó sự thống trị của Hoa Kỳ biến thành một sự lãnh đạo hiền lành. Trên thực tế, Trung Quốc đã làm chủ Biển Đông và không thể bị đẩy ra khỏi đó ; nhưng muốn uy quyền của họ được thế giới chấp nhận, nó phải hợp pháp. Tuy Bắc Kinh chẳng coi luật pháp ra gì và ngồi xổm trên phán quyết của PCA, họ vẫn cần luật pháp để biện minh cho sự chiếm đóng của họ. Vì lẽ đó, họ đang trù tính lập một tòa án quốc tế khác, lệ thuộc họ (xem http://www.epochtimes.fr/chine-envisage-de-creer-propres-tribunaux-internationaux-revendications-), sẽ hợp thức hóa những hành động của họ, mặc dầu họ thừa biết phán quyết của tòa án này sẽ không có giá trị hơn những chứng cứ lịch sử của họ. Kết cục, vẫn chỉ qua Việt Nam, nước độc nhất có chủ quyền được quốc tế công nhận lâu năm trên Hoàng Sa Trường Sa, mà Trung Quốc có thể được cấp một tính chính đáng cho sự chiếm giữ Biển Đông, nhờ vào một sự chuyển nhượng chính thức chủ quyền. Cũng may cho tới giờ, tuy có thỏa thuận ngầm, đám cầm quyền Hà Nội vẫn chưa chịu công bố sự thần phục Trung Quốc của mình, vì còn sợ sự lên án của mọi người cũng như sự nổi loạn của toàn dân. Nếu thế giới tự do muốn vẫn còn được tự do, họ nên lợi dụng sự e dè sẽ không kéo dài ấy để giúp đỡ dân Việt Nam thoát khỏi ách cộng sản, tất khỏi sự lệ thuộc vào Bắc Kinh để trở thành một bức tường chắn tự do chống lại Trung Quốc.   

La mer méridionale de l’Asie de l’Est en ébullition : Progression de la mainmise de la Chine sur les Paracels et les Spratly aux dépens du Vietnam

Par DANG PHUONG NGHI

Tout d’abord, entendons-nous sur le terme idoine pour désigner cette mer que tous les media occidentaux appellent Mer de Chine alors qu’aucun pays riverain autre que la Chine ne l’appelle ainsi. En ces temps où la Chine veut se l’approprier entièrement aux dépens des autres riverains, surtout la partie Sud au-delà du 18e parallèle qui ne baigne aucune de ses côtes, qualifier de chinoise, fût-ce par un usage acquis, une mer qui abrite les eaux territoriales d’autres pays et fait l’objet de revendications conflictuelles, c’est conforter le délire de puissance prédatrice de la Chine et épouser ses prétentions.

Puisque la Mer concernée borde les pays de l’Asie de l’Est, nous proposons de l’appeler simplement Mer de l’Asie de l’Est (MAE), quitte à préciser Mer septentrionale de l’Asie de l’Est (MsAE) et Mer méridionale de l’Asie de l’Est (MmAE) si on veut se référer à ses parties Nord et Sud.

Jusqu’au début du 20e siècle, avant que l’éventualité de gros gisements d’hydrocarbures sous ses eaux n’excite la convoitise des pays riverains de la Mer de l’Asie de l’Est, la dizaine des nations qui se la partagent n’en faisaient guère un sujet de discorde, et l’autorité du Vietnam sur les deux archipels Paracels (15.000 km2) et Spratly (160.000 km2), administrés par les souverains Nguyễn depuis le 17e siècle n’était contestée par aucun pays, y compris la Chine, dont les gouverneurs frontaliers se faisaient un devoir de reconduire vers le Vietnam les bateaux échoués chez eux à la suite des tempêtes dans les parages des archipels, sous prétexte que tout ce qui s’y rapportait relevait de la Cour de Huế. Il faut dire que ces archipels composés d’îlots, d’atolls et de récifs, pour la plupart immergés, fouettés par le vent, n’intéressaient personne, à part les pêcheurs et les recueilleurs de guano.

La donne changea à partir de 1921, avec les « rêves d’une Grande Chine » des dirigeants de la nouvelle république (en ce qui concerne les archipels, les prétentions de la Chine non communiste/Taïwan et Chine communiste sont semblables), déterminés à asseoir la présence chinoise dans le Sud de la mer orientale, lieu de passage de tous les navires faisant le commerce entre l’Europe et l’Asie : Se basant sur le rapport d’un voyage de reconnaissance au-delà de l’île de Hainan d’une petite flotte de l’amiral Lý Chuẩn (nom phonétisé à la vietnamienne) des Qing en juin 1909 qui faisait état de la découverte d’îles dans le Sud-ouest de Hainan, le gouvernement de la Chine du Sud les déclara îles chinoises sous le nom de Xisha (nom apparu alors pour la première fois), en dépit du fait que ces îles, qui portaient déjà le nom de Hoàng Sa en vietnamien et Paracels en français, étaient déjà sous la juridiction du Vietnam, ou plutôt sous celle du gouvernement général de l’Indochine, le Vietnam étant devenu alors colonie française,  et étaient habitées par des pêcheurs vietnamiens que la patrouille de pré-reconnaissance commandée par Ngô Kính Vinh (nom phonétisé à la vietnamienne) s’était permis de faire prisonniers puis d’emmener à Hainan avec leurs familles pour que l’amiral pût dire que c’étaient des îles désertes ; les Chinois rattachèrent ces îles au district Châu Nhai (nom phonétisé à la vietnamienne) de l’île Hainan, alors qu’au Vietnam elles dépendaient depuis le 17e siècle du district de la province Quảng Nam avant de l’être de celle de Thừa Thiên puis de nouveau de celle de Quảng Nam (les Spratly étant longtemps incorporés aux Paracels avant d’être gérés séparément par la province de Bà Rịa en 1933, puis celle de Phước Tuy en 1956) . La manoeuvre du gouvernement de Canton, non reconnu par la communauté internationale, ne fut pas prise au sérieux par la France coloniale ; mais en 1935 la république chinoise revendiqua officiellement la propriété sur toutes les îles de la mer méridionale de l’Asie de l’Est, et pour renforcer ses dires fit ériger subrepticement 12 stèles antidatées jusqu’en 1908 sur 4 îles des Paracels !

Pendant la 2e guerre mondiale, en 1939, le Japon s’empara des Paracels qu’il occupa jusqu’en 1946. Cette année-là, profitant de la mission de désarmement des Japonais qui lui était confiée par les Alliés selon les accords de Postdam, la république chinoise se saisit de la plus grande île des Paracels (Phú Lâm, île Boisée, 2,6km2) puis au début de 1947 de la plus grande île des Spratly (Ba Bình, Itu-Aba, 46ha), la seule de cet archipel à posséder de l’eau potable, mais suite à son expulsion du continent pour Formose, elle dut se retirer de ces îles en 1950. Lors de la Conférence de San Francisco en 1951 par le traité duquel le Japon restituait les deux archipels au gouvernement vietnamien et où les revendications chinoises sur eux furent rejetées à l’unanimité moins trois, Trần Văn Hữu, le premier ministre du roi Bảo Đại, put déclarer la souveraineté du Vietnam sur les deux archipels sans aucune protestation de la part des 50 autres pays participants à la conférence, dont les deux Chines étaient, il faut le dire, exclues.

En 1948, avant de plier bagage pour l’île de Formose, Tchang Kai Chek (Jiang JieShi) fit imprimer une carte de la Chine avec pour frontière maritime une ligne fantaisiste en forme de U appelée langue de buffle obtenue en joignant 11 traits censés délimiter les eaux territoriales de la Chine et attribuant ainsi à la Chine 70% de la superficie de la mer méridionale de l’Asie de l’Est, au détriment des autres riverains. Cette carte passa inaperçue, mais en 1953, Pékin la fit réimprimer avec des modifications sur le nombre de traits, réduits à 9, situés cependant de telle sorte que la portion de mer que les Chinois s’attribuent comprend maintenant 80% de la superficie totale (3,5 millions de km2). A usage interne, la ligne U n’était guère invoquée jusqu’en 1998 dans les diverses déclarations de la Chine sur ses zones maritimes ; cependant cette carte est une bombe à retardement car, introduite dans l’enseignement, elle inculque depuis dans l’esprit de tous les Chinois la conviction que les archipels et la mer qui les entoure appartiennent de plein droit à la Chine et exacerbe un nationalisme aisément manipulé.

En 1956, profitant de l’évacuation des troupes françaises et des balbutiements du nouveau gouvernement du Sud- Vietnam auquel était dévolue l’administration des archipels selon le traité de Genève, les deux Chines s’emparèrent, Taipei de la plus grande île des Spratly (Ba Bình, Itu Aba, Taiping) ainsi que d’un banc attenant, et Pékin de la partie Est des Paracels (comprenant la grande île Boisée, Phú Lâm, Yongxing) qu’elles détiennent depuis. Le gouvernement sud-vietnamien ne put que protester et surtout renforcer la garde sur les îles restantes. En 1959, Pékin envoya 82 soldats déguisés en pêcheurs sur 5 bateaux armés pour s’attaquer aux îles de l’Ouest des Paracels, mais ils furent démasqués par les soldats sud-vietnamiens et faits prisonniers avant d’être renvoyés en Chine.

Le retrait des troupes américaines après le traité de Paris (1973) et les empêtrements de l’armée sud-vietnamienne désormais seule dans la guerre contre Hanoï et ses alliés sino-russes furent l’occasion pour Pékin d’envoyer le 14/1/1974 deux navires de guerre aux Paracels pour s’emparer des îles de l’Ouest encore sous administration vietnamienne ; les quatre destroyers sud-vietnamiens dépêchés à la rescousse n’en purent venir à bout pendant la bataille navale qui s’ensuivit (17-20/1/1974), quoique qu’ils fussent plus nombreux, parce que le personnel technique des destroyers récemment remis au Sud-Vietnam par les Etats-Unis n’avait pas encore reçu de formation sérieuse et que les Américains en avaient enlevé les équipements sophistiqués. Les Vietnamiens durent battre en retraite après avoir perdu 75 marins contre 21 du côté chinois, laissant les Chinois maîtres désormais de tout l’archipel des Paracels. Le plus révoltant, c’est que la 7e flotte américaine qui patrouillait au large de la Mer de l’Asie de l’Est, refusait de prêter mainforte à la marine sud-vietnamienne sur ordre même de Washington, censée pourtant être alliée de Saïgon, et ce malgré la promesse de Nixon d’intervenir au cas où le Sud-Vietnam était attaqué. Pire encore, Washington fit pression sur le président Nguyễn Văn Thiệu pour qu’il ne fît pas décoller les 5 avions déjà appareillés pour aller repousser les Chinois des îles. La raison était que les Etats-Unis venaient de renouer des relations avec la Chine et avaient en quelque sorte « vendu » les Paracels à ce nouveau partenaire.

Dans les années 1970, la faiblesse du Sud-Vietnam aux prises avec une guerre meurtrière éveilla chez les autres riverains le désir de s’emparer au moins d’une partie des Spratly dont les richesses en hydrocarbures et poissons étaient devenues notoires. En 1977, le président Ferdinand Marcos, sous le prétexte qu’un citoyen philippin, Tomas Cloma avait pris possession en 1947 de plusieurs îlots des Spratly désertés par les Japonais pour y installer un Freedomland (Kelayaan) avant d’en être chassé en 1956 par les Taïwanais venus réoccuper Itu-Aba, revendiqua la souveraineté des Philippines sur les îlots et récifs estimés faire partie de Kelayaan et ceux situés à proximité de ses eaux territoriales. En fait dès 1968, les Philippins étaient déjà allés occuper les îlots et rochers sans garnison. Comme ils étaient des alliés du Sud-Vietnam dans la guerre, le gouvernement sud-vietnamien laissa faire sans protester mais à la fin de la guerre réussit à leur reprendre un îlot. Et depuis les Philippines contrôlent 7 îlots (sur 14 au total) dont le 2e plus grand de l’archipel (Thitu island, Thj Tứ) et 3 récifs, laissant au Vietnam 6 îlots, dont celui de Spratly qui donne son nom à tout l’archipel, et 21 récifs.

En 1979 ce fut au tour de la Malaisie de proclamer sa souveraineté sur tous les récifs relevant, selon elle, de son plateau continental, et à partir de 1983 elle y envoya des garnisons pour les occuper et les défendre. Parmi les cinq récifs et bancs occupés par la Malaisie deux sont revendiqués par les Philippines et un par Brunei. Cependant Brunei, qui n’a pas de marine, s’est jusqu’ici contenté d’affirmer son droit sans se laisser aller à la violence militaire.

L’appétit des autres riverains raviva celui de la Chine qui se mit dans la partie et à bien plus grande échelle. Vers la fin de la guerre sino-vietnamienne, saisissant le revirement défaitiste des dirigeants de Hanoï, la Chine décida de s’emparer des Spratly. En 1987-88, après avoir pris possession de plusieurs récifs (đá Chữ Thập/Fiery Cross, đá Châu Viên/London Reef, đá Gaven, đá Tư Nghĩa/Hugh Reef) vietnamiens laissés à l’abandon, trois frégates chinoises se dirigeaient vers celui de Gạc Ma (Johnson South Reef ) quand, au moment où elles allaient y débarquer, elles virent arriver une centaine de Vietnamiens sur trois bateaux de transport venus construire une borne et planter un drapeau ; selon la version officielle, une bataille en découla (le 14/3/1988) à la suite de laquelle 64 Vietnamiens furent tués et 9 faits prisonniers par les Chinois qui eurent 6 morts et 18 blessés ; incapables de résister aux feux de l’ennemi, les Vietnamiens durent s’enfuir et laisser les Chinois s’emparer des récifs. La réalité dévoilée en mars 2015 par le général Lê Mã Lương, directeur du musée d’histoire militaire vietnamien, fut plus tragique et révoltante (cf. https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/who-ord-no-fir-in-garma-03122015052720 ) : Le ministre de la défense Lê Đức Anh, acquis avec d’autres dirigeants à l’idée d’une capitulation générale devant la Chine, avait empêché l’armement des bateaux et interdit la distribution des fusils aux marins, et avait donc envoyé délibérément la centaine de soldats à la mort sous les canons chinois, histoire de faire croire à l’opinion que la cession des récifs à la Chine n’était pas décidée à l’avance mais due à une défaite militaire. A noter dans cette affaire de Gạc Ma la collusion de Taïwan avec la République populaire de Chine : les frégates chinoises étaient ravitaillées par les soldats taïwanais d’Itu-Aba (comme elles le seront plus tard en 1995 lors de l’attaque du  récif Mischief des Philippins) ; leur solidarité dans la conquête des archipels se confirme d’ailleurs dans une déclaration du ministre de la défense taïwanaise de l’époque Cheng Wei-Yuan : « Si la guerre éclate, l’armée nationale (de Taïwan) assistera l’armée populaire dans son combat » (cf. https://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BA%A3i_chi%E1%BA%BFn_G%E1%BA%A1c_Ma-C%C3%B4_Lin-Len_%C4%90ao_(14-3-1988 ).   

A partir du traité de Chengdu en 1990, la Chine se sent stimulée à accélérer sa mainmise sur la mer de l’Asie de l’Est, sûre désormais de la soumission tacite du Vietnam, son principal opposant : Loin de protester violemment contre les empiètements de plus en plus poussés de la Chine dans ses possessions, jusque dans sa zone économique exclusive (ZEE) puis ses eaux territoriales comme définies par la convention des Nations unies sur le droit de la mer (CNUDM) de 1982 — selon ladite convention, un Etat côtier est souverain sur le sol, le sous-sol et l’espace aérien de ses eaux territoriales jusqu’à 12 milles marins ou environ 20 km, et au-delà jusqu’à 200 milles ou environ 370 km il a droit de pêche, de construction et d’exploitation du sol et du sous-sol mais ne peut s’opposer à la libre circulation sur les eaux et au-dessus –au nom de la préservation de la paix avec le puissant « ami » du Nord, Hanoï met en prison tout citoyen osant manifester haut et fort son hostilité à la Chine. Pékin commença d’abord par faire entériner en 1992 par son parlement la souveraineté historique de la Chine sur la Mer méridionale de l’Asie de l’Est puis ordonna à ses historiens de chercher dans les archives chinoises des « preuves » à l’appui. Taïpei lui emboîta le pas en 1995 pour élever la même revendication sur toute la mer comprise dans la ligne U mais, à la différence de la Chine, l’a suspendue en 2015 sauf en ce qui concerne l’île Taiping (Itu-Aba) et les Pratas déjà entre ses mains.

Puis, muni de preuves historiques bidons qui parlent surtout de découvertes des îles lors de voyages d’exploration, Pékin les présenta à l’ONU en 2009 avec la carte de ses eaux territoriales délimitées par une ligne aux 9 traits ou en forme de langue de buffle pour revendiquer des droits souverains sur 80% de la Mer de l’Asie de l’Est, ligne sur laquelle en 2014 elle ajouta un dixième trait pour englober cette fois 90% de la Mer. Mais ses preuves n’ont aucune force convaincante, d’autant plus que la CNUDM ne considère les droits historiques qu’en cas de continuité d’occupation pacifique. D’ailleurs dans toutes les cartes de la Chine, depuis les plus anciennes jusqu’en 1933, le territoire chinois s’arrête à l’île d’Hainan, son point le plus extrême dans le Sud, et la Mer méridionale de l’Asie de l’Est tout comme les archipels qui s’y trouvent lui étaient étrangers. Et en juin 2012, sans tenir compte de l’opinion internationale, Pékin donna aux archipels et la mer environnante en U le statut administratif d’une ville appelée Sansha (c’est-à-dire les trois archipels : les Paracels, les Spratly et le banc Macclesfield / Xisha, Nansha et Zhongsha) avec l’île Boisée (Yongxing) comme siège municipal. Cette provocation en plus des attaques contre les pêcheurs vietnamiens déclencha chez les Vietnamiens des manifestations régulières, pour une fois permises car téléguidées par la faction du pouvoir hostile à la sujétion à la Chine. En fait cette création des Sansha était déjà décidée en 11/2007 mais non proclamée officiellement et avait soulevé de nombreuses protestations et manifestations des Vietnamiens de l’étranger autant que dans le pays.

Nonobstant les protestations unanimes contre ses prétentions, la Chine consolide les étendues conquises et y déploie sa nouvelle puissance militaire mettant chaque jour un peu plus devant le fait accompli le monde tétanisé autant par ses menaces que par ses chantages financiers. Dès 1990 elle commença à construire une piste d’aviation sur l’île Boisée (Paracels) et de fil en aiguille y bâtit une véritable base militaire avec port, aéroport et hangar pour missiles sol-air. En 2013, ce fut le tour des Spratly d’être poldérisés puis militarisés, à une échelle encore plus importante ; sur les 9 récifs qu’elle occupe, la Chine fit élever des îles artificielles qui forment un ensemble de 13,5 km2 avec ports, aéroports, etc. (alors que la surface totale des 14 îlots naturels de tout l’archipel ne mesure que 2 km2) au prix d’une immense destruction écologique : près de 5 millions de m3 de sable et coraux pompés, déplacés et détruits, 15 km2 de récifs coralliens extrêmement précieux par la diversité des espèces qui s’y nichent à jamais disparus, sans compter 104 km2 de coraux dévastés par les chalutiers chinois avec leur raclage des fonds à la recherche de grosses palourdes dont leur peuple est friand (cf. https://www.rfa.org/vietnamese/news/southchinaseadispute/china-s-activities-in-the-scs-take-up-huge-toll-on-the-marine-environment-vh-11022016103953.html ).

Le premier but affiché de la mainmise sur les Spratly est l’appropriation de ses réserves de pétrole (estimées seulement à 1,5 milliards de tonnes par les Américains, mais jusqu’à 50 milliards de tonnes récupérables par les Chinois). Le problème pour les Chinois est que 90% du pétrole se trouve dans les marges continentales des pays riverains : une partie dans ses eaux de Hainan et Guangdong certes, mais surtout dans le golfe du Tonkin, les plateaux continentaux du Vietnam et de la Sonde, au nord-ouest de Bornéo. Comme ces deux derniers et plus gros gisements appartiennent à des pays relativement prospères (Indonésie, Malaisie, Brunei) pour mettre la main sur plus de pétrole en Mer de l’Asie de l’Est, la Chine n’a d’autre choix que piller le Vietnam « soumis » dont les réserves en hydrocarbures sont à la 3e place de l’Asie-Pacifique. Dès 1992 la Chinese national offshore oil company (CNOOC) signa un accord de prospection pétrolière dans le banc de Tư Chính/Vanguard Bank situé dans la ZEE vietnamienne avec la compagnie Creston Energy et les Chinois poussèrent le bouchon plus loin en empêchant PetroVietnam et Conoco Philipps de prospecter dans les eaux vietnamiennes à côté de Tư Chính (1994) – incidents qui amenèrent le Vietnam à rejoindre l’ASEAN en 1995 -, puis ne cessèrent de causer des obstacles à d’autres projets de prospection ou simplement de recherche scientifique de PetroVietnam avec d’autres compagnies étrangères (comme en 2007 avec British Petroleum, en 2008 avec Exxon Mobil, en 2011 avec Veritas, plus récemment en 2017 avec Repsol). Devant ces prospections illégales de pétrole chinoises dans la ZEE vietnamienne et les menées agressives des navires militaires chinois, que fait alors Hanoï ? Elle se tait ou déclare son inquiétude et au mieux envoie quelques vaisseaux faire un tour près des lieux d’incident sans leur permettre d’agir !

En mai 2014, l’arrivée de la plate-forme de forage et d’extraction chinoise HYSY 981 à 120 milles marins des côtes vietnamiennes et à 30 milles des Paracels, accompagnée de 80 navires dont 7 bâtiments de guerre, suscita une vive indignation dans la population vietnamienne, dont les manifestations contre la Chine se continuaient sporadiquement depuis une année, et donna lieu à des émeutes anti-chinoises (attaques d’usines, agressions de Chinois). Par peur de l’ire de Pékin et à son instigation, les dirigeants de Hanoi se tournèrent alors contre la faction « progressiste » et se livrèrent à une répression implacable des manifestants, muselant ainsi pour plusieurs années l’opposition. D’autre part, devant les réactions négatives de l’opinion internationale, les Chinois retirèrent leur plate-forme en juillet de la même année, mais c’est pour la faire revenir quelques mois après, en 1/2015, avec une escorte menaçante de navires militaires ; et sûrs de leur impunité, ils continuent de forer et d’extraire dans les gisements vietnamiens du golfe du Tonkin, envoyant même d’autres plates-formes prêter main forte à la HYSY 981 (la HYSY 943 en 2016). A partir de 2017, c’est au tour des réserves dans les Spratly d’être mises à sac avec la plate-forme HYSY 270 qui vint en juillet, accompagnée de 40 bâtiments militaires et 40 bateaux de pêche armés narguer le Vietnam à 210 km de ses côtes, autour de la Vanguard Bank (bãi Tư Chính) où  PetroVietnam s’exerçait au forage pour l’exploitation du gisement du Poisson empereur rouge (Cá rồng đỏ) avec la Repsol espagnole ; les Chinois se montrèrent tellement agressifs que le Vietnam dut arrêter son projet de partenariat avec Repsol et laisser le champ libre aux envahisseurs, toujours selon la politique capitularde de Hanoï qui ne permit pas à sa marine de réagir. Pour ne pas avoir à payer des indemnités à Repsol qui a déjà déboursé 200 millions USD pour le projet, PetroVietnam a voulu le relancer ce mois de mars 2018 mais a dû encore une fois le stopper (le 23) devant des menaces très violentes de la Chine, déterminée à s’emparer de tout le pétrole et le gaz situé dans la ZEE vietnamienne (cf.https://www.compuserve.com/entertainment/story/0002/20180323/KBN1GZ0JN_1 ).

Poissons et crustacés, une autre richesse des Spratly, constituent un autre objet de la cupidité chinoise. Comme dans la région de la mer de l’Asie de l’Est 15 millions de personnes vivent de la pêche dont les produits représentent 38% de la pêche mondiale (chiffre de la FAO de 2012), les prétentions de souveraineté de la Chine sur 90% de cette mer ne peuvent que générer de nombreux conflits avec les autres riverains. D’autant plus que, comme pour le pétrole, 90% des stocks de poissons se situent à moins de 200 milles marins des côtes, c’est-à-dire dans leurs eaux et ZEE. Or, en tant que souveraine auto-proclamée de la mer de l’Asie de l’Est, la Chine impose unilatéralement depuis 1999 un moratoire annuel de la pêche à tous les pêcheurs même étrangers, et en 2014 oblige tout chalutier étranger à demander sa permission pour y pêcher : les contrevenants s’exposent à des amendes (près de 8000 USD), des confiscations de matériels, allant jusqu’à la destruction du bateau et les violences physiques. Pour appliquer ses mesures arbitraires, elle peut compter sur ses milliers de chalutiers armés (23.000 envoyés en mer méridionale de l’Asie de l’Est en 8/2012 ; 18.000 après le 16/8/2017 à la fin d’une interdiction générale de 108 jours), une véritable troupe de choc agissant en avant-garde de sa marine toujours présente dans les environs, prête à chercher noise aux autres pêcheurs de la région et à les chasser de leur mer « personnelle ».  

Vis-à-vis du Vietnam, après en avoir obtenu en 2000 la cession de 9% de ses eaux territoriales dans le golfe du Tonkin par un traité sur les frontières maritimes plus avantageux pour la Chine (qui détient maintenant 47 % du golfe au lieu de 38% auparavant), Pékin lui a forcé la main pour une « coopération » halieutique dans une zone commune qui mord encore dans 13,5% des eaux vietnamiennes, ce qui diminue d’autant le stock de poissons pour les Vietnamiens ; de plus, forts de cet accord, les Chinois ne se gênent pas pour venir concurrencer les petits et moyens bateaux de pêche vietnamiens avec leurs gros chalutiers et même leurs énormes bateaux-usines qui dépassent souvent la limite de la zone commune pour pêcher près de la côte vietnamienne (7781 violations du traité de « coopération » par les bateaux de pêche chinois et 1800 par d’autres genres de navires chinois en 10 ans, selon le rapport du Ministère de l’Agriculture et de développement rural de 2014) ; avec pour conséquence l’épuisement des stocks déjà régulièrement en baisse à cause de la surpêche généralisée. A cela s’ajoute l’empoisonnement des eaux du littoral par les usines chinoises implantées le long de la côte vietnamienne depuis 2016. Pour trouver des poissons les pêcheurs vietnamiens sont obligés de s’éloigner dans la ZEE nationale du côté des Paracels et Spratly et y sont harcelés, attaqués, coulés et tués par des commandos de chalutiers armés et de navires militaires chinois. On ne compte pas les exactions chinoises sur ces pauvres pêcheurs auxquels les Chinois refusent même le refuge sur une île des Paracels en cas de grosse tempête comme l’exige le droit de la mer (cf. https://www.voatiengviet.com/a/3465438.html ).

Avec les Malaisiens et les Indonésiens, plus prospères, la Chine observe une certaine prudence et les pêcheurs chinois s’aventurent moins souvent dans leurs eaux ; si la Malaisie qui attend beaucoup des investissements chinois fait encore le gros dos devant leurs incursions, depuis 2016 l’Indonésie montre les dents et se tient prête à les arrêter. Restent les Philippines sans moyen militaire contre lesquelles la Chine multiplie les provocations. En 2012, elle envoya une véritable armada s’emparer du récif de Scarborough occupé par les Philippins auxquels elle en interdit désormais l’accès. Or les eaux autour de ce récif, très riches en poissons de grande qualité, fournissaient aux Philippins une bonne partie de leur alimentation ; que les Chinois fassent des Spratly leur chasse gardée, « c’est une formule pour la famine ; plus qu’une question de sécurité nationale, elle engage la sécurité alimentaire » (sénateur Rudolph Recto). Comparant cette annexion du récif de Scarborough à celle de la Tchécoslovaquie par Hitler, le président Benigno Aquino III porta en 2013 l’affaire devant la Cour internationale de justice de La Haye (Cour permanente d’arbitrage, CPA) laquelle rendit son verdict le 12/7/2016, donnant raison à Manille : « Il n’y a aucun fondement juridique pour que la Chine revendique ses droits historiques sur des ressources dans les zones maritimes à l’intérieur de la ligne en 9 traits ». En même temps, la Cour dénie aux îlots, récifs et îles artificielles compris dans les Paracels et Spratly le statut d’île c’est-à-dire la possibilité d’avoir droit à une ZEE, ce qui constitue aussi un désaveu des prétentions de Taïwan sur Taiping/Itu-Aba. Pas étonnant donc que non seulement Pékin mais également Taïpei déclarèrent ne pas reconnaître l’autorité de la CPA dont le jugement « sera une feuille de papier bonne à jeter », dixit une agence de presse taïwanaise.

Logiquement le verdict de la CPA devrait pousser les autres pays côtiers à intenter le même procès à la Chine et à se servir de la sentence en principe favorable comme arme dans leurs démêlés avec elle ; ou tout au moins ces pays de l’ASEAN devraient s’y appuyer pour former un front uni contre la Chine qui les brime. Mais les chantages et promesses financières de Pékin dans les négociations bilatérales avec chacun d’eux brise toute solidarité entre eux, le premier à se désolidariser étant les Philippines dont le nouveau président Rodrigo Duterte s’est mis volontiers sous la bannière chinoise contre « coopération » halieutique et arrangements pécuniers. Quant au Vietnam qui a le plus gros contentieux avec la Chine, ses dirigeants trop inféodés à Pékin n’osent guère faire appel à la CPA malgré l’opinion publique qui l’y presse.

Dès le lendemain de la sentence, la Chine furieuse, par défi, menaça d’instituer sur la mer méridionale de l’Asie de l’Est une zone d’identification aérienne (Air defense identification zone, ADIZ) comme elle l’a déjà fait dans la mer septentrionale en 2013 à la grande colère du Japon dont les îles Senkaku (Diaoyu, revendiquées par la Chine) relèvent de cette zone. Elle poussa même la provocation en organisant quelques jours après (18/7/2016) des exercices militaires au nord des Paracels. Le recours à l’ADIZ tout comme les démonstrations de force révèlent que l’objectif réel poursuivi par Pékin en faisant main basse sur les archipels (Paracels et Spratly) et la mer de l’Asie de l’Est environnante est surtout militaire : se rendre maître d’un territoire hautement stratégique, lieu de transit du transport maritime reliant l’Europe à l’Extrême-Orient en passant par le Moyen-Orient, représentant 40% du fret maritime mondial d’un montant de 5000 milliards de dollars par an, et surtout par où passent ¾ des importations d’hydrocarbures de la Chine, juste en amont du détroit de Malacca, passage obligé du trafic international. Déjà pourvue de plusieurs bases navales dans des îles côtières de la baie du Bengale et de la mer d’Andaman cédées par le Myanmar (Birmanie) en 1992 et 1994, en aval du détroit, avec aussi des bases dans les Spratly, la Chine contrôlera militairement le détroit qu’elle aura la possibilité de bloquer à sa guise pour nuire à l’économie de tel ou tel pays ennemi.

La mainmise sur l’ensemble de la mer de l’Asie de l’Est avec les archipels qu’elle abrite pour en faire sa « mare nostrum » est donc d’une nécessité vitale pour la Chine impérialiste qui renforce chaque jour sa présence militaire dans la région, dotant les îles artificielles d’équipements militaires les plus modernes : missiles sol-air HQ9, radars, tours de contrôle, etc., sans compter des logements pour soldats au nombre d’environ 10.000, et bientôt des usines nucléaires flottantes (des réacteurs à neutrons rapides portatifs, capables de tenir dans un container de 6,1 x 2,6 m, pouvant fournir de l’électricité pour 100.000 habitants, fort inquiétants pour les pays voisins à cause du risque de catastrophe meurtrière, la technologie pour ce genre de centrale restant peu sûre !), et déployant ses flottilles de chalutiers armés sous la protection d’hélicoptères, d’avions porte-missiles, de navires de guerre accompagnés parfois du porte-avions Liaoning et surtout de sous-marins. Or, ces derniers avec les missiles jouent un rôle clé dans la course à la suprématie maritime voire mondiale avec les Etats-Unis, et la mer méridionale de l’Asie de l’Est de ce point de vue offrirait aux sous-marins chinois un immense abri (3 millions de km2) indétectable et inattaquable relié directement à leur base de Longpo, Yulin (Hainan). En effet, sous les Spratly, à 3000 m de profondeur en moyenne, des corridors sinueux suivant deux axes est-ouest et nord-sud permettent aux sous-marins de se cacher ou de se déplacer à l’insu de tous les appareils espions. La crainte exprimée au ministère philippin de la défense en 1982 : « Si une nation hostile peut cartographier cette région avec un degré tel qu’elle peut faire naviguer un sous-marin porteur de missiles balistiques, cette nation peut stationner des sous-marins de type Polaris et pourrait être capable de contrôler ou menacer une région dans un rayon de 4000 km contenant un tiers de la population mondiale dont l’ensemble de l’ASEAN. La bathymétrie de la région est telle qu’il n’est pas possible de détecter un sous-marin, donc il est impossible de contre-attaquer » (cf. https://asialyst.com/fr/2016/10/20/mer-de-chine-du-sud-le-secret-des-routes-sous-marines /) est en passe de se concrétiser. Depuis juillet 2017 des robots sous-marins chinois explorent la mer méridionale de l’Asie de l’Est dans le but d’y collecter des images et mesurer des paramètres chimiques et physiques, cependant que 12 planeurs sous-marins y sont déployés pour récolter des données sur le milieu marin (température, salinité, turbidité, etc.) ; et les sous-marins chinois de classe Jin 094 sont capables de lancer le missile balistique Julang II dont la portée est de 8000km !

Imperturbable devant la réprobation internationale, la Chine se conduit en mer de l’Asie de l’Est comme chez elle, exerçant sa souveraineté auto-proclamée, et considérant les eaux entourant ses récifs, atolls et îles artificielles comme ses eaux territoriales. Grâce à ses installations portuaires et aéroportuaires, ses sous-marins et ses missiles, elle est capable d’y instaurer un déni d’accès et d’interdiction de zone (Anti Access / Area Denial ou A2/AD). Patrouilleurs et garde-côtes chinois omniprésents surveillent tous les bateaux étrangers et les empêchent de s’approcher des archipels dans la limite des 12 milles, bien que le droit de la mer autorise le passage inoffensif de tous les navires étrangers, navires militaires compris. Dans l’espace aérien au-dessus de ces eaux, ses chasseurs menacent et éconduisent les avions étrangers, en particuliers militaires. Avec le Vietnam, elle ne se gêne absolument pas, et agit d’ores et déjà comme avec un pays conquis : du 29/8 au 4/9/2017 elle a procédé à des manœuvres militaires avec des tirs à balles réelles dans la ZEE vietnamienne du golfe du Tonkin à seulement 75 milles de la ville de Đà Nẵng, interdisant aux bateaux vietnamiens de s’approcher de la zone ! D’ailleurs même en jours ordinaires, les bateaux vietnamiens naviguant dans leurs propres eaux se font régulièrement harceler, rançonner et arraisonner pour avoir « violé » la ligne U imaginaire. Et dans les airs surplombant « leur territoire », si les Chinois se contentent de chasser et d’accompagner les avions d’autres pays, avec les Vietnamiens ils tirent sans sommation, comme ce fut le cas de deux appareils Sukhoi de l’armée de l’air vietnamienne abattus le 14/6/2016 par des missiles chinois tirés d’un des sous-marins stationnés sous les eaux de l’île Boisée alors qu’ils faisaient un vol d’exercice à 32 milles de la côte et donc au-dessus de la ZEE vietnamienne – un acte de guerre criminel qui ne souleva aucune protestation des lâches dirigeants de Hanoï et qui serait même caché à la population si l’un des pilotes n’était pas secouru par des pêcheurs — ; et depuis, par peur des tirs sans sommation, les avions de ligne Hanoï-Saïgon joignent prudemment leur destination par un détour au-dessus du Laos plutôt que par le littoral !

Face à l’ambition agressive de la Chine dont le budget militaire augmente de 132% en 10 ans (191 milliards USD en 2016, selon France-info), ses voisins asiatiques (Japon, Corée du Sud, Taïwan, Indonésie, Malaisie et Vietnam) sont poussés à la course aux armements tout en poursuivant des relations économiques avec elle. Même l’Australie située loin de la mer de l’Asie de l’Est et jusqu’ici plutôt complaisante à l’égard de Pékin, s’inquiète de la voir menacer la paix dans la région et vient de commander 12 sous-marins à la France dans le cadre d’un programme de renouvellement de son attirail militaire. En ne s’opposant pas fermement dès le début aux prétentions sans fondement de Pékin, le monde se retrouve avec une puissance sans retenue qui s’approprie brutalement des richesses des autres et qui, pour arriver à ses fins, se livre au chantage à l’épreuve de force ainsi qu’à la ruse des investissements et prêts « fabuleux » contre une coopération asymétrique qui s’avéreront préjudiciables au bénéficiaire. Devant le hold-up de la mer de l’Asie de l’Est et le danger potentiel qu’il renferme, les Etats libres commencent à réaliser que les mots paix et pacifique constamment dans la bouche des dirigeants de Pékin doivent se comprendre dans leur sens contraire comme dans l’Océanie de « 1984 ». Pour faire comprendre à ses lecteurs la gravité du problème, un auteur, Antoine Brunet, (cf. http://www.atlantico.fr/decryptage/asie-se-livre-plus-grande-course-aux-armements-de ) compare la situation à celle d’une Turquie revendiquant la pleine souveraineté sur la  mer Méditerranée où plus aucun riverain n’aurait accès sans sa permission. En fait cette visée hégémonique a eu lieu, au XVIe siècle, mais fut enrayée par une coalition menée par l’Autriche qui défit les Turcs à Lépante (1570).

Une telle coalition contre l’hégémonie chinoise est-elle possible aujourd’hui ? On en doute, vu la force d’attraction du portefeuille agité par Pékin à laquelle cèdent volontiers la plupart des pays, surtout corrompus, en mal de capitaux ou avides de contrats ; et tant que l’opinion générale n’est pas édifiée sur la nature mensongère, cynique et cruelle de la dictature communiste chinoise. Or, il ne manque pas de gauchistes nourris contre l’impérialisme américain pour saluer la montée de l’impérialisme chinois, censé être juste et généreux (qu’ils se renseignent sur le génocide au Tibet et contre les Vietnamiens en cours !). Les Etats-Unis eux-mêmes, seule puissance capable de contrecarrer la Chine et que cette dernière veut évincer de l’Asie, ne se sont inquiétés que lorsque les Chinois se sont mis à remblayer les récifs et à élever leur « grande muraille de sable ». Leur appel à l’arrêt de cette poldérisation restant sans effet, et ne pouvant pulvériser les constructions chinoises sans risquer une guerre destructrice, ils n’ont d’autre solution que celle de prôner le maintien de la liberté de navigation dans les parages des archipels, car selon le droit de la mer seules les eaux intérieures permettent d’interdire le passage des navires étrangers. Pour ce, ils ont décidé depuis 2015 des opérations de liberté de navigation FONOP (freedom of navigation operation) qui consiste à envoyer plusieurs fois par an des navires et avions dans les archipels y compris à moins des 12 milles marins des îles revendiquées par la Chine. Chaque opération suscite des protestations de Pékin qui se contente cependant de faire escorter le vaisseau ou l’avion « violateur » par ses patrouilleurs, sauf en décembre 2016 quand le navire océanographique USNS Bowditch se fit dérober un drone, mais cette subtilisation tout comme celle d’un sonar de l’USNS Impeccable en 2009 entre plutôt dans le cadre du vol des nouveautés technologiques pour les copier, pratiqué systématiquement par les Chinois. Attaché aussi à la liberté de navigation, le Canada décide de participer au FONOP avec deux frégates dans les eaux contestées en juillet 2017, et la Grande-Bretagne promet de faire de même prochainement. Quant à la France, sans adhérer au FONOP, elle fait transiter depuis 2014 une dizaine de navires dans les mêmes zones comme en octobre 2017 avec la frégate Auvergne, car comme le déclare l’amiral Denis Bertrand, « si la liberté de navigation est bafouée en mer de Chine, elle le sera partout » (cf. Le Monde du 30/10/2017).

Ces opérations symboliques qui irritent Pékin ne l’empêchent pas de poursuivre la consolidation de son immense forteresse marine d’où il pourra contrôler le commerce international et menacer tous les Etats qui s’opposent à son hégémonie, une hégémonie féroce, irrespectueuse du droit international et insoucieuse de la vie d’autrui, auprès de laquelle l’impérialisme américain fait figure de domination bon enfant. De facto la Chine règne déjà sur la mer de l’Asie de l’Est et en est inexpugnable ; mais pour que son autorité soit admise internationalement, elle doit l’être de jure. Bien qu’elle n’ait que faire de la loi et s’assoie ainsi sur le verdict de la CPA, elle a besoin de la loi pour justifier son annexion. C’est pourquoi mijote-t-elle la création d’un autre tribunal international à sa botte (cf. http://www.epochtimes.fr/chine-envisage-de-creer-propres-tribunaux-internationaux-revendications- ) qui légalisera ses actions, tout en sachant que les jugements de ce dernier n’auront pas plus de valeur que ses pseudo-documents historiques. En fin de compte c’est encore par le Vietnam, le seul pays dont le droit sur les archipels a été longtemps reconnu, qu’elle pourra obtenir, suite à un transfert officiel de souveraineté, une certaine légitimité. Heureusement, jusqu’ici, malgré sa soumission tacite, par peur de la réprobation unanime comme de la révolte de ses ressortissants, le pouvoir de Hanoi refuse de déclarer publiquement sa reddition à la Chine. Si le monde libre tient à rester libre, il a intérêt à profiter de cette réticence, qui ne durera pas, pour aider le peuple vietnamien à secouer le joug communiste et donc la dépendance envers Pékin, contre lequel le Vietnam libre constituera un solide rempart.   

 

 

 

Tài liệu về tiếng Việt đổi mới

Stratégie d’effacement de la langue vietnamienne avant la fusion du Vietnam à la Chine

Nguyễn Hoàng Hân, Institut des ressources de la Mer orientale

Récemment, nous est parvenu un document secret qui confirme la sinistre volonté de Pékin de détruire la culture vietnamienne derrière le projet de changement d’écriture du professeur Bùi Hiền. Il s’agit d’un texte dont l’auteur serait Nguyễn Hoàng Hân, un expert de l’Institut d’Etudes des ressources de la Mer orientale. Nous en donnons ici la traduction intégrale avec toutes les réserves nécessaires en l’absence de moyen de vérification des faits.

Le 20-11-2017, le docteur-professeur Bùi Hiền, 83 ans, a lancé un livre « Réforme de la langue vietnamienne » pour l’usage d’une nouvelle langue vietnamienne. Une sorte de vietnamien sinisé, phonétisé selon le chinois de Pékin (synthèse du parler mandarinal et du parler vulgaire). Pour plus de compréhension, il s’agit d’une sorte de chinois appliqué aux seuls Vietnamiens dans les années à venir, phonétisé à partir du chinois, afin de faire du vietnamien un dialecte chinois, analogue au chinois en usage à Canton, au Hunan, au Tibet, au pays Ouighour, dans la Mongolie intérieure…, pendant sa période d’autonomie, avant son annexion.

Le livre de Bùi Hiền, qui comprend 2000 pages et qu’à ses dires, il a mis juste 20 ans à écrire, a obtenu le permis de publication du Ministère de l’Education vietnamien. Au Vietnam, rien que distribuer une feuille volante A4 pour faire la réclame d’un baume ou d’un remontant exige un permis de la Police. A fortiori un ouvrage sur la transformation du vietnamien en chinois. Sans l’accord du Parti, même l’aïeule paternelle de M. Bùi Hiền n’ose un tel acte. Il ‘agit ici d’une campagne d’envergure, avec planification, machination, stratégie et large diffusion afin de préparer l’esprit des Vietnamiens, en vue d’éviter leur perplexité le jour pas très lointain où la langue vietnamienne sera complètement abolie.

On crée une sorte de chinois particulier à telle ou telle région ou secteur, dans le but de tromper un peuple avant de détruire son langage, de l’assimiler doucement sous la direction et le commandement des autochtones qui sont chargés de réaliser l’annexion lequel dans le plan de 60 ans débute en 2020 et prend fin en 2060. A cette date le Vietnam ne sera plus qu’une province.

  1. Bùi Hiền ment, le Parti lui aussi ment. « L’alphabet de réforme de l’écriture vietnamienne » en question est entièrement l’œuvre du « Département de linguistique chinois », dont le chef est le professeur Từ Hướng Hòa (troisième fils du maréchal Từ Hướng Tiền) [Xu Xiangqian (徐向前, 1901-1990)] ; son élaboration s’est terminée en mars 1998, sous le Secrétariat général de Jiang Zemin (1989-2002). Maintenant, c’est le moment d’ordonner au Pouvoir vietnamien de remplir leur mission de diriger les Vietnamiens sur la voie progressive de l’assimilation et de l’intégration dans la société chinoise, de façon « paradisiaque », pacifique, au point qu’ils fassent volontairement don de leur pays pour qu’il devienne une province de la Chine !

Uông Dương — petit-fils paternel de Uông Tinh Vệ [Wang Jingwei (汪精卫, 1883-1944)], président de la république chinoise de Nankin (1940-1944) qui collabora ensuite avec les Japonais puis avec Mao Zedong, dont le benjamin Uông Triệu Quang, garde de corps de Mao à 17 ans avant d’être nommé à 40 ans « Chef du Service de protection du président Mao » eut pour fils aîné Trương Dương —  est un disciple fidèle de Xi Jinping, membre permanent du Bureau politique, vice-premier ministre de l’Institut des affaires étatiques, cumulant 5 fonctions : 1- Chef de la cellule des opérations de coordination au pays Ouighour, 2- Chef de la cellule des opérations de coordination au Tibet, 3- Chef de la cellule des opérations de coordination en Mongolie intérieure, 4- Chef de la cellule des opérations de coordination en Formose, 5- Chef de la cellule des opérations de coordination au Vietnam.

Autrement dit Uông Dương c’est le dirigeant du « Palais des colonies », celui qui a la compétence absolue sur le sort des pays susdits.

Il y a un an, à 16h de l’après-midi du 12-1-2017, au Grand hall de la rue du peuple à Pékin, M. Nguyễn Phú Trọng (Ruan Fuzhong) a signé « 15 accords » à caractère de dépendance et de soumission à Pékin. Mais l’accord n°16 n’a pas été signé sur un texte, seulement signé oralement , c’est-à-dire que c’est un « accord secret ». Il s’agit du texte « Réforme de l’écriture vietnamienne » pour qu’elle ait la consonance du chinois, que Uông Dương  remet en main propre à M. Nguyễn Phú Trọng. Le Ministère de l’Education nationale apprendra le vietnamien sinisé aux élèves du primaire en 2023, aux élèves du secondaire général en 2026 et aux étudiants de l’université en 2030.

En 1969, Zhu Enlai fit savoir à Lê Duẩn que la Chine était en train d’avoir un plan de relation diplomatique avec les Etats-Unis, et demanda au Vietnam de rester « dans la défensive », d’utiliser la solution politique et non militaire, de ne pas « attaquer » continuellement le Sud. En mars 1969 Lê Duẩn vint rencontrer Mao Zedong dans le Hunan (pays natal de Mao). Lors de cette rencontre Mao lui posa une question perfide : « Est-ce vrai que dans l’histoire le Vietnam a battu l’armée mongole des Yuan ? ». Lê Duẩn modestement répondit « En effet. » Mao Zedong de dire : « C’est de l’histoire ancienne. Mais aujourd’hui et plus tard je veux déplacer 500 millions de Chinois des miens pour les installer dans toute l’Asie du Sud-Est, et le Vietnam est le tremplin dans cette campagne, qu’en pensez-vous camarade ? ». Lê Duẩn répondit : « Le camarade président peut faire ce qu’il veut, pourvu qu’il ne pousse pas le Vietnam dans ses retranchements par l’artillerie, les tanks et les missiles»

Mao Zedong le questionna encore : « Si nous voulons utiliser le Vietnam comme un tremplin pour avancer dans le Sud-Est asiatique sans avoir recours à la guerre, il n’y a qu’un unique moyen, c’est que les deux pays doivent « coopérer ». Le sens du mot « coopérer » Lê Duẩn le comprend sûrement tout à fait ! S’il le comprend mais ne l’applique pas, c’est qu’il s’appuie sur l’URSS. C’est pour cette raison que le 17-2-1979 Deng Xiaoping ordonna aux généraux de corps d’armée Dương Đắc Chí (Yang Dezhi 杨得志) et Hứa Thế Hữu (Xu Shiyou 许世友) de prendre le commandement de 600.000 soldats, avec 400 tanks et 2200 canons de 122mm, pour déferler à travers la frontière, raser 6 villes du Nord, « donner une leçon au Vietnam ». Dans cette guerre, quoiqu’on en dise, les Chinois ont perdu nettement. Furieux, Deng Xiaoping mit hâtivement en pratique la politique de « Réforme en 4 stades ».

A la mort de Lê Duẩn le 10-7-1986 (à l’âge de 79 ans), Nguyễn Văn Linh le remplaça au poste de Secrétaire général du 18-12-1986 au 28-6-1991. Nguyễn Văn Linh « coopéra » systématiquement avec Pékin d’après le « traité secret » signé à Cheng Du (Sichuan) le 4-9-1990, dans lequel existent 10 articles qui stipulent précisément : « 1- Annexer la terre ferme (l’opinion se trompe en pensant que le Vietnam cède du territoire, des eaux territoriales. La vérité est que c’est une annexion progressive). 2Annexer la mer. 3Annexer l’économie. 4- Annexer la défense nationale. 5- Annexer la police. 6- Annexer l’espionnage. 7- Annexer le renseignement. 8- Annexer la population migrante. 9- Annexer la culture. 10- Avant l’annexion du territoire il y aura un délai de 17 ans pour l’annexion de la langue.

En 42, Lưu Tú (Liu Xiu), l’empereur Quang Vũ (Guangwu) des Han donna l’ordre au général Mã Viện (Ma Yuan) de prendre le commandement de 20.000 soldats pour envahir le Vietnam. Au bout d’un long combat, les troupes des deux sœurs Trưng en manque d’équipement et d’expérience, ne purent résister contre l’armée aguerrie de Mã Viện. Après sa victoire sur les sœurs Trưng, Mã Viện fit décapiter le tiers de la population vietnamienne et exterminer les trois lignées [du père, de la mère et du ou de la conjoint(e)] des familles Trưng, Thi, Đô, Lá, Thiều, Ngọc…, raison pour laquelle ces familles n’existent plus au Vietnam. Mã Viện s’adressa ainsi au roi Lưu Tú (le fondateur de la dynastie des Han de l’Est) : « Le Vietnam [ndt : à l’époque le Vietnam s’appelait Lĩnh Nam] a des lois propres, des coutumes propres, un langage différent de celui des Han, pour les assimiler il faut supprimer leur langue ». Mais les Vietnamiens, d’un côté « combattirent par la guérilla » durant des centaines d’années jusqu’à ce que Ngô Quyền déclarât l’indépendance, de l’autre côté firent semblant de coopérer avec les éparques chinois, apprirent le chinois, écrivirent en chinois, mais quand ils parlaient entre eux, ils utilisaient leur langue. Ils n’osaient l’appeler langue du Nam (Nam ou Sud = An Nam ou Sud pacifié) et la désignaient par « Nôm » en prononçant le mot de travers. Ils maintenaient opiniâtrement les coutumes, les lois, la langue de leur peuple, ce qui fait que le Vietnam est le seul pays parmi les Cent Việt à ne pas être assimilé à la Chine et à se perpétuer plus de 4000 ans.

L’homme de culture Phạm Quỳnh, avant d’être fusillé avec M. Ngô Đình Khôi (frère du président Ngô Đình Diệm) et Ngô Đình Huân (fils de Ngô Đình Khôi) dans le bois de Hắc Thú (Huế) en août 1945, a laissé cette parole historique : « Tant que la langue vietnamienne subsiste, notre pays subsiste. Que la langue vietnamienne disparaisse et notre pays disparaît. » Le grand écrivain Voltaire a aussi dit : « La patrie c’est le point auquel notre cœur est attaché » [ndt : la citation exacte est « La patrie est aux lieux où l’âme est enchaînée ».

Si la langue est abolie, le peuple disparaît avec elle ! Parce que la langue fait l’homme. C’est l’homme qui édifie la patrie. Si sa langue n’existe plus, l’homme devient un esclave et sa patrie tombe dans le néant, elle est effacée de la carte du monde, les coeurs seront brisés et les larmes couleront en fleuve, car « l’eau s’écoule pour toujours sans revenir à la montagne (Tản Đà) [ndt : il s’agit d’un vers du poète Tản Đà, où le mot « nước » = eau désigne aussi le pays].    

Destruction de la langue vietnamienne en marche : Projet de changement de l’écriture vietnamienne

Par Đặng Phương-Nghi

Depuis une dizaine de jours, les media officiels aussi bien que marginaux ainsi que les réseaux sociaux bruissent des discussions enflammées au sujet d’un projet de changement d’écriture du vietnamien proposé par Bùi Hiền, un professeur à la retraite, ancien vice-directeur de l’école normale supérieure des langues étrangères à Hanoï, dans un article publié en novembre dans les actes du Congrès national de linguistique tenu à Đà Nẵng en septembre 2017.

Sous prétexte de simplification et d’économie de papier (8% de moins par rapport à l’écriture actuelle) Bùi Hiền réduit les lettres de l’alphabet existant (abolition de đ et des lettres doubles pour les phonèmes spéciaux ch, gi, gh, kh, ng, ngh, ph, tr) tout en introduisant les lettres qui n’existaient pas comme les f, j, w, z, et en donnant aux anciennes lettres la valeur d’autres phonèmes (le c < les ch et tr ; le g < g et gh ; le k < c, q et k ; le q < les ng, ngh ; le x < kh). Le f remplacera le ph, le w le th et le z les d, gi et r. Et encore il ne s’agit là que de la réforme des consonnes, celle des voyelles étant à venir.

VIETNAMIEN Pinyin CHINOIS VIETNAMIEN à la BÙI HIỀN
Dân tộc  (peuple) Zan Zân tộk
Giáo dục (éducation) Záo zu Záo zụk
Giao dịch (transaction) Zao zi Zao zịk
Chính phủ (gouvernement) Cin fu Cín fủ
Lạnh giá (froidure) Lan ra Lạn’ zá
Giao thông (trafic) Zao wong Zao wôg

Le résultat déjà donne pour la nouvelle transcription un véritable charabia à l’apparence d’une langue étrangère inesthétique. Soit par exemple la phrase « le quốc ngữ est notre écriture, par suite nous devons le chérir et le respecter » : en vietnamien courant elle s’écrit « quốc ngữ là chữ viết của chúng ta, do đó ta phải quý trọng nó », dans la novlangue ce sera « kuốk qữ là cữ viết kủa cúq ta, zo dó ta fải kúy cọq nó ».

Depuis son officialisation sous la colonisation française (1878), puis sa reconnaissance comme langue nationale par le roi Bảo Đại (1932), la transcription latine de la langue vietnamienne ou quốc ngữ (= langue nationale) par les missionnaires européens au XVI-XVIIe siècles dont le plus connu est le P. Alexandre de Rhodes, auteur du Dictionnarium annamiticum, lusitanum et latinum, Rome, 1651, l’écriture vietnamienne a certes subi une évolution comme toute langue vivante, mais sans changement notable. Comme l’invention de cette écriture s’est basée, en plus du latin, sur les diverses langues natales de ses inventeurs (portugais, espagnol, français), la graphie des phonèmes parfois différente pour des sons analogues dans un certain nombre de mots suscita de nombreuses envies de réforme au cours du XXe siècle mais initiatives privées (dont celle de Hồ Chí Minh lui-même) autant que tentatives officielles (en 1902, 1906, 1956, 1959) échouèrent, faute de pouvoir concilier logique et pratique.

Le quốc ngữ tel qu’il est, malgré ses imperfections, est devenu inséparable de l’âme vietnamienne ; sa souplesse lui permet de transcrire toutes les expressions du cœur et de l’esprit tout en permettant une grande ouverture à la modernité occidentale.

La proposition de réforme de Bùi Hiền ne serait considérée que comme une élucubration de plus, bonne à jeter au panier si elle n’était pas saluée par de nombreux dignitaires comme une grande contribution à la science et ne bénéficiait pas d’une publicité nationale dans les télévisions étatiques.

Comme il se doit, à part quelques affidés du régime, l’opinion publique s’est élevée de toutes parts contre un projet qui, s’il était adopté, obligerait tous les citoyens à réapprendre leur langue, rendrait caducs tous les écrits actuels (y compris les textes administratifs, les pancartes, les billets de banque que justement le gouvernement veut remplacer par d’autres à valeur différente) dont le changement en novlangue coûterait des milliards de dollars aux contribuables (et pan pour les soucis d’économie de notre professeur réformiste !), couperait les Vietnamiens de leur culture puisque les jeunes auxquels la novlangue sera inculquée dans les écoles ne sauraient plus lire les textes imprimés auparavant.

L’adoption du quốc ngữ lui-même à la fin du XIXe siècle, malgré ses immenses avantages (enfin une écriture phonétique et non plus idéographique, accessible à tous et non plus réservée à une minorité car aisément maîtrisée, et surtout qui libère le pays de la sinisation culturelle), a été un grand traumatisme pour les Vietnamiens parce que les écrits de leurs parents et ancêtres leur devenaient hermétiques sans l’existence de traductions. Au bout de plus d’un siècle une bonne partie des livres anciens n’est d’ailleurs toujours pas traduite faute d’argent et de traducteurs compétents ; s’il fallait réécrire et republier en novlangue la masse bien plus volumineuse des livres en quốc ngữ actuel, même avec l’aide de l’ordinateur combien de siècles mettrait-on et à quel prix ? 

Alors que le quốc ngữ, dont l’adéquation avec la langue parlée est une réussite, est stabilisé et fait la fierté des Vietnamiens, seul peuple asiatique à posséder une écriture latine, on ne voit pas pourquoi tout d’un coup le pouvoir communiste de Hanoï jette sur la place publique le sujet de sa réforme. Devant le haro unanime des citoyens, le 30/11, le ministère de l’éducation nationale s’est fendu d’un communiqué selon lequel il « n’a ni la compétence ni le projet de réformer l’écriture vietnamienne à ce stade », dénégation répétée le 4/12 par le vice premier-ministre Vương Đình Huệ en réponse à des électeurs de Đức Thọ, Hà Tĩnh : « Le gouvernement et le Ministère de l’éducation et de la formation ne préconisent pas la réforme de l’écriture. Le gouvernement respecte la liberté de parole, la différence et l’esprit créatif de chaque individu ».

Rassuré, le bon peuple ? Seulement s’il n’entrevoit pas derrière le gouvernement se profiler l’ombre de Pékin.

Selon Bùi Hiền, bien qu’écrit différemment, son nouveau quốc ngữ se prononcera comme l’ancien. Mais comme plusieurs lettres ont changé de phonème, il faudra apprendre par cœur les nouvelles correspondances et malgré cela on ne pourra plus faire la distinction entre les nuances des sons analogues puisqu’ils sont reproduits de la même façon.

Sans ces acquis la prononciation des textes en novlangue aura la consonance du chinois, histoire d’accoutumer les Vietnamiens à l’écoute puis à l’usage de cette langue ? La nouvelle écriture elle-même fait penser à un mélange de pinyin (avec sa prolifération des q, w et z auparavant rare et inexistants) et de teen code (texto vietnamien), ce qui en fait un sujet d’intérêt en même temps que de plaisanterie chez les jeunes.

D’autre part, la même graphie étant utilisée pour des mots qui, quoique prononcés à peu près de la même façon (mais pas tout à fait et même différemment selon la région) ont des sens complètement différents, on assiste avec le nouvel alphabet à un appauvrissement de la langue et aussi à son éloignement des langues occidentales puisque les c, x, q, w ne représentent plus les mêmes phonèmes que dans les langues latines.

Le lancement de la nouvelle écriture accompagnée d’un logiciel de transposition de l’actuelle à la nouvelle, réalisé par Phan An, un informaticien résidant en Allemagne (par jeu ou sur commande ?), en période de destruction programmée de la culture vietnamienne pour casser les ressorts spirituels de la résistance à l’annexion chinoise, est-il un ballon d’essai pour une sinistre opération ordonnée par Pékin ? L’imposition d’une novlangue qui bouleverse complètement l’écriture ne tarderait pas à décérébrer la jeunesse en les isolant de leur passé et en les empêchant de découvrir la vérité des faits par la lecture des écrits de leurs aînés et par la communication avec leurs compatriotes d’outre-mer, et donc à leur ôter toute tentative de révolte générale.

Le démenti opposé à la rumeur du changement ne signifie qu’une remise de parti pris. Le ministère de l’éducation n’a-t-il pas parlé de non-projet à ce stade, ce qui veut dire qu’à un autre stade ce sera différent ?

Encore de la paranoïa anti-chinoise, diriez-vous ! Eh bien, sachez que si le gouvernement vietnamien ne s’est pas (encore) résolu à faire appliquer la nouvelle écriture, malgré le démenti du ministère de l’Education nationale, le vice-directeur du Service de l’éducation et de la formation de Saïgon, Phạm Ngọc Thanh, qui se dit un gros actionnaire de l’Université de technologie de la ville (HUTECH) et est probablement un Chinois, a demandé l’imposition de la novlangue à tous les étudiants de toutes les universités dépendant de son Service dès la rentrée 2018 ! (cf. http://www.gioitreviet.net/dai-hoc-hutech-se-ap-dung-cai-cach-tieq-viet-vao-nam-hoc-2018-5952).  

Récemment, nous est parvenu un document secret qui confirme la sinistre volonté de Pékin de détruire la culture vietnamienne derrière le projet de changement d’écriture du professeur Bùi Hiền. Il s’agit d’un texte dont l’auteur serait Nguyễn Hoàng Hân, un expert de l’Institut d’Etudes des ressources de la Mer orientale. Nous en donnons ici la traduction intégrale avec toutes les réserves nécessaires en l’absence de moyen de vérification des faits.

Stratégie d’effacement de la langue vietnamienne avant la fusion du Vietnam à la Chine

Nguyễn Hoàng Hân, Institut des ressources de la Mer orientale

Le 20-11-2017, le docteur-professeur Bùi Hiền, 83 ans, a lancé un livre « Réforme de la langue vietnamienne » pour l’usage d’une nouvelle langue vietnamienne. Une sorte de vietnamien sinisé, phonétisé selon le chinois de Pékin (synthèse du parler mandarinal et du parler vulgaire). Pour plus de compréhension, il s’agit d’une sorte de chinois appliqué aux seuls Vietnamiens dans les années à venir, phonétisé à partir du chinois, afin de faire du vietnamien un dialecte chinois, analogue au chinois en usage à Canton, au Hunan, au Tibet, au pays Ouighour, dans la Mongolie intérieure…, pendant sa période d’autonomie, avant son annexion.

Le livre de Bùi Hiền, qui comprend 2000 pages et qu’à ses dires, il a mis juste 20 ans à écrire, a obtenu le permis de publication du Ministère de l’Education vietnamien. Au Vietnam, rien que distribuer une feuille volante A4 pour faire la réclame d’un baume ou d’un remontant exige un permis de la Police. A fortiori un ouvrage sur la transformation du vietnamien en chinois. Sans l’accord du Parti, même l’aïeule paternelle de M. Bùi Hiền n’ose un tel acte. Il ‘agit ici d’une campagne d’envergure, avec planification, machination, stratégie et large diffusion afin de préparer l’esprit des Vietnamiens, en vue d’éviter leur perplexité le jour pas très lointain où la langue vietnamienne sera complètement abolie.

On crée une sorte de chinois particulier à telle ou telle région ou secteur, dans le but de tromper un peuple avant de détruire son langage, de l’assimiler doucement sous la direction et le commandement des autochtones qui sont chargés de réaliser l’annexion lequel dans le plan de 60 ans débute en 2020 et prend fin en 2060. A cette date le Vietnam ne sera plus qu’une province.

  1. Bùi Hiền ment, le Parti lui aussi ment. « L’alphabet de réforme de l’écriture vietnamienne » en question est entièrement l’œuvre du « Département de linguistique chinois », dont le chef est le professeur Từ Hướng Hòa (troisième fils du maréchal Từ Hướng Tiền) [ndt : les noms des Chinois sont phonétisés à la façon vietnamienne et nous ne pouvons les rendre en pinyin, faute de connaître les caractères correspondants] ; son élaboration s’est terminée en mars 1998, sous le Secrétariat général de Jang ZeMin (1989-2002). Maintenant, c’est le moment d’ordonner au Pouvoir vietnamien de remplir leur mission de diriger les Vietnamiens sur la voie progressive de l’assimilation et de l’intégration dans la société chinoise, de façon « paradisiaque », pacifique, au point qu’ils fassent volontairement don de leur pays pour qu’il devienne une province de la Chine !

Uông Dương — petit-fils paternel de Uông Tinh Vệ, président de la république chinoise de Nankin (1940-1944) qui collabora ensuite avec les Japonais puis avec Mao ZeDong, dont le successeur était Tchang KaiChek, et dont le benjamin Uông Triệu Quang, garde de corps de Mao à 17 ans avant d’être nommé à 40 ans « Chef du Service de protection du président Mao » eut pour fils aîné Trương Dương —  est un disciple fidèle de Xi JinPing, membre permanent du Bureau politique, vice-premier ministre de l’Institut des affaires étatiques, cumulant 5 fonctions : 1- Chef de la cellule des opérations de coordination au pays Ouighour, 2- Chef de la cellule des opérations de coordination au Tibet, 3- Chef de la cellule des opérations de coordination en Mongolie intérieure, 4- Chef de la cellule des opérations de coordination en Formose, 5- Chef de la cellule des opérations de coordination au Vietnam. Autrement dit Uông Dương c’est le dirigeant du « Palais des colonies », celui qui a la compétence absolue sur le sort des pays susdits.

Il y a un an, à 16h de l’après-midi du 12-1-2017, au Grand hall de la rue du peuple à Pékin, M. Nguyễn Phú Trọng a signé « 15 accords » à caractère de dépendance et de soumission à Pékin. Mais l’accord n°16 n’a pas été signé sur un texte, seulement signé oralement , c’est-à-dire que c’est un « accord secret ». Il s’agit du texte « Réforme de l’écriture vietnamienne » pour qu’elle ait la consonance du chinois, que Uông Dương  remet en main propre à M. Nguyễn Phú Trọng. Le Ministère de l’Education nationale apprendra le vietnamien sinisé aux élèves du primaire en 2023, aux élèves du secondaire général en 2026 et aux étudiants de l’université en 2030.

En 1969, Zhu EnLai fit savoir à Lê Duẩn que la Chine était en train d’avoir un plan de relation diplomatique avec les Etats-Unis, et demanda au Vietnam de rester « dans la défensive », d’utiliser la solution politique et non militaire, de ne pas « attaquer » continuellement le Sud. En mars 1969 Lê Duẩn vint rencontrer Mao ZheDong dans le Hunan (pays natal de Mao). Lors de cette rencontre Mao lui posa une question perfide : « Est-ce vrai que dans l’histoire le Vietnam a battu l’armée mongole des Yuan ? ». Lê Duẩn modestement répondit « En effet. » Mao ZheDong de dire : « C’est de l’histoire ancienne. Mais aujourd’hui et plus tard je veux déplacer 500 millions de Chinois des miens pour les installer dans toute l’Asie du Sud-Est, et le Vietnam est le tremplin dans cette campagne, qu’en pensez-vous camarade ? ». Lê Duẩn répondit : « Le camarade président peut faire ce qu’il veut, pourvu qu’il ne pousse pas le Vietnam dans ses retranchements par l’artillerie, les tanks et les missiles ? » Mao ZheDong le questionna encore : « Si nous voulons utiliser le Vietnam comme un tremplin pour avancer dans le Sud-Est asiatique sans avoir recours à la guerre, il n’y a qu’un unique moyen, c’est que les deux pays doivent « coopérer ». Le sens du mot « coopérer » Lê Duẩn le comprend sûrement tout à fait ! S’il le comprend mais ne l’applique pas, c’est qu’il s’appuie sur l’URSS. C’est pour cette raison que le 17-2-1979 Deng XiaoPing ordonna aux généraux de corps d’armée Dương Đắc Chí et Hứa Thế Hữu de prendre le commandement de 600.000 soldats, avec 400 tanks et 2200 canons de 122mm, pour déferler à travers la frontière, raser 6 villes du Nord, « donner une leçon au Vietnam ». Dans cette guerre, quoiqu’on en dise, les Chinois ont perdu nettement. Furieux, Deng XiaoPing mit hâtivement en pratique la politique de « Réforme en 4 stades ».

A la mort de Lê Duẩn le 10-7-1986 (à l’âge de 79 ans), Nguyễn Văn Linh le remplaça au poste de Secrétaire général du 18-12-1986 au 28-6-1991. Nguyễn Văn Linh « coopéra » systématiquement avec Pékin d’après le « traité secret » signé à Cheng Du (Sichuan) le 4-9-1990, dans lequel existent 10 articles qui stipulent précisément : « 1- Annexer la terre ferme (l’opinion se trompe en pensant que le Vietnam cède du territoire, des eaux territoriales. La vérité est que c’est une annexion progressive). 2Annexer la mer. 3Annexer l’économie. 4- Annexer la défense nationale. 5- Annexer la police. 6- Annexer l’espionnage. 7- Annexer le renseignement. 8- Annexer la population migrante. 9- Annexer la culture. 10- Avant l’annexion du territoire il y aura un délai de 17 ans pour l’annexion de la langue.

En 42, Lưu Tú, l’empereur Quang Vũ des Han donna l’ordre au général Mã Viện de prendre le commandement de 20.000 soldats pour envahir le Vietnam. Au bout d’un long combat, les troupes des deux sœurs Trưng en manque d’équipement et d’expérience, ne purent résister contre l’armée aguerrie de Mã Viện. Après sa victoire sur les sœurs Trưng, Mã Viện fit décapiter le tiers de la population vietnamienne et exterminer les trois lignées [du père, de la mère et du ou de la conjoint(e)] des familles Trưng, Thi, Đô, Lá, Thiều, Ngọc…, raison pour laquelle ces familles n’existent plus au Vietnam. Mã Viện s’adressa ainsi au roi Lưu Tú (le fondateur de la dynastie des Han de l’Est) : « Le Vietnam [ndt : à l’époque le Vietnam s’appelait Lĩnh Nam] a des lois propres, des coutumes propres, un langage différent de celui des Han, pour les assimiler il faut supprimer leur langue ». Mais les Vietnamiens, d’un côté « combattirent par la guérilla » durant des centaines d’années jusqu’à ce que Ngô Quyền déclarât l’indépendance, de l’autre côté firent semblant de coopérer avec les éparques chinois, apprirent le chinois, écrivirent en chinois, mais quand ils parlaient entre eux, ils utilisaient leur langue. Ils n’osaient l’appeler langue du Nam (Nam ou Sud = An Nam ou Sud pacifié) et la désignaient par « Nôm » en prononçant le mot de travers. Ils maintenaient opiniâtrement les coutumes, les lois, la langue de leur peuple, ce qui fait que le Vietnam est le seul pays parmi les Cent Việt à ne pas être assimilé à la Chine et à se perpétuer plus de 4000 ans.

L’homme de culture Phạm Quỳnh, avant d’être fusillé avec M. Ngô Đình Khôi (frère du président Ngô Đình Diệm) et Ngô Đình Huân (fils de Ngô Đình Khôi) dans le bois de Hắc Thú (Huế) en août 1945, a laissé cette parole historique : « Tant que la langue vietnamienne subsiste, notre pays subsiste. Que la langue vietnamienne disparaisse et notre pays disparaît. » Le grand écrivain Voltaire a aussi dit : « La patrie c’est le point auquel notre cœur est attaché » [ndt : la citation exacte est « La patrie est aux lieux où l’âme est enchaînée ».

Si la langue est abolie, le peuple disparaît avec elle ! Parce que la langue fait l’homme. C’est l’homme qui édifie la patrie. Si sa langue n’existe plus, l’homme devient un esclave et sa patrie tombe dans le néant, elle est effacée de la carte du monde, les coeurs seront brisés et les larmes couleront en fleuve, car « l’eau s’écoule pour toujours sans revenir à la montagne (Tản Đà) [ndt : il s’agit d’un vers du poète Tản Đà, où le mot « nước » = eau désigne aussi le pays].

Le Golem chinois

Article mis en avant

Par Dang Phuong Nghi

Les pays occidentaux dont principalement les Etats-Unis (en 1971) qui, à la suite de la France gaulliste (en 1964), nouèrent des relations diplomatiques avec la Chine populaire et lui donnèrent un brevet de respectabilité au point de l’admettre à l’ONU au détriment de Taiwan, avec en plus un poste permanent au Conseil de sécurité (octobre 1971), et donc un droit de véto sur toutes les résolutions de l’ONU, ont-ils conscience d’avoir pactisé avec un prédateur auquel ils offrent l’immunité tout en se liant les mains ?

Ce n’était pas faute d’avertissements de la part de personnes lucides rejetées comme rétrogrades, tel John Foster Dulles qui ne pouvait concevoir que la paix mondiale puisse être protégée par « une nation qui a été convaincue d’agression et qui continue à encourager l’emploi de la force en violation des principes de l’ONU ».

Dans les années 1960-1970, les exactions du pouvoir communiste chinois étaient bien connues, commises aussi bien contre les peuples étrangers tombés sous ses griffes (comme le génocide du peuple tibétain) que contre ses propres citoyens (par exemple lors du Grand Bond en Avant et de la campagne des Cent Fleurs qui causèrent de 40 à 60 millions de morts), mais les esprits sensibles qui vitupéraient alors contre l’impérialisme américain ne trouvèrent rien à redire contre la reconnaissance en fanfare dun régime déjà deux fois plus criminel que celui des nazis, qui continue d’ailleurs sans état d’âme de tricher, de piller, d’opprimer et de tuer selon ses besoins.

Pire encore, depuis l’admission de la Chine dans le concert des nations, les capitalistes des pays libres, appâtés par une main-d’œuvre à bas prix et un marché potentiel d’1,37 milliard de consommateurs (comme si le milliard d’esclaves sur lesquels repose le capitalisme communiste peut et veut se payer les produits occidentaux !) y ont délocalisé à tout va leurs usines, quitte à transférer aux Chinois leur savoir-faire, résultat de dizaines d’années de recherche et d’investissement, que Pékin sut exiger d’eux en contrepartie de leur présence sur son sol.

Alors que pour n’importe quel pays voulant se développer, l’accumulation du capital est le facteur le plus dur à réaliser, sans se fatiguer des années durant, la Chine disposa d’un coup d’une manne de milliards de dollars apportée volontairement par les capitalistes étrangers, manne qu’elle sut utiliser pour prendre son essor et devenir au bout de trente ans une puissance économique et militaire de premier plan.

Dans les années 1980-1990, les entreprises délocalisatrices justifiaient la fermeture de leurs usines au profit des Chinois en déclarant ne déléguer la production à l’étranger que pour mieux se concentrer sur la matière grise c’est-à-dire la recherche et le développement.

Mais avec le temps elles se sont aperçues que les améliorations des produits ne pouvaient se détacher du processus de production, et la pression chinoise aidant, nombre d’entre elles ont fini par délocaliser même leur service de recherche en Chine (selon le China Science and Technology Statistics de juillet 2004, on y comptait « 128 institutions de R&D créées par 63 entreprises multinationales » dont 44 d’origine américaine et 43 européenne), condamnant à terme leur pays d’origine à la désindustrialisation et au chômage de masse, pour le plus grand bénéfice des Chinois qu’ils contribuent à enrichir et à former au détriment de leurs compatriotes (pour autant que le mot patrie ait un sens quelconque pour les dirigeants des multinationales !).

L’ironie est que ces managers qui se ruent en Chine en vue d’écouler leurs produits sur un immense marché n’ont fait qu’ouvrir leurs pays à l’envahissement de produits chinois.

Quant à vendre leurs produits en Chine, ils y arrivent certes au début, mais dès que les Chinois ont assimilé leur technologie, les facilités d’installation disparaissent et les barrières s’élèvent et l’entreprise « cocue » finit par se retirer du pays (cas par exemple de Yahoo, Sullair, Zodiac…), mais pour une relocalisation, vingt d’autres continuent à succomber au miroir aux alouettes chinois.

Et plus les Chinois s’enrichissent en même temps que les Occidentaux se dépouillent, plus ces derniers s’aplatissent devant l’arrogance chinoise au point de se constituer en lobby pour faire capoter toute mesure défavorable à la Chine.

Dans la logique du libéralisme, mondialisation et libre-échange ne peuvent qu’être bénéfiques pour tous. Il en est ainsi si les participants sont de bonne foi et appliquent la même règle du jeu. Or, de tous les pays, la Chine est actuellement le partenaire le plus malfaisant, irrespectueux des règles et normes internationales, brutal et corrupteur, au régime politique le plus barbare, prompt à liquider toutes les têtes même pas dissidentes mais simplement différentes, capable de faire broyer sous les chars de jeunes manifestants à Tiananmen, d’éventrer des millions de falungong pour prélever leurs organes destinés à leur trafic infâme mais rentable (cf. Marianne,19/8/2016, https://www.marianne.net/monde/la-chine-championne-du-trafic-dorganes-sur-, deprisonniers-recoit-le-congres-de-la-transplantation), de projeter l’extermination des peuples entiers comme le peuple tibétain et actuellement le peuple vietnamien, allié des pires Etats de la planète qu’il protège par son veto contre toute sanction de l’ONU (cas de l’Iran des mollahs et du Soudan massacreur du Darfour).

Alors que la Chine engrange milliards sur milliards de dollars US et étend son influence sur le monde entier, l’OMC sous influence du lobby chinois continue de lui accorder le statut de pays en voie de développement avec des dérogations en matière commerciale et monétaire qui pénalisent les pays libres.

Heureusement qu’avec les procédures anti-dumping l’Union européenne ne lui reconnaît pas (encore) le statut d’économie de marché à la différence de plus de 80 autres pays (dont la Suisse et l’Australie) peu enclins à mécontenter le mastodonte chinois qu’ils savent pourtant dirigiste et tricheur.

Avec les produits chinois qui déferleront encore plus chez eux, leurs citoyens pourront certes consommer à plus bas prix, mais s’exposeront aussi à des dangers mortels. Car la malhonnêteté règne dans l’entreprenariat chinois, où pour augmenter leurs profits, producteurs et marchands n’hésitent pas à recourir à des produits chimiques interdits et cancérigènes à très forte dose, empoisonnant jusqu’aux produits alimentaires (cf. http://www.ladepeche.fr/article/2008/11/27/499554-les-produits-alimentaires-chinois-qui-font-peur.html,  http://www.epochtimes.fr/des-produits-chimiques-toxiques-trouves-dans-des-vetements-pour-enfants-fabriques-en-chine-, http://www.alnas.fr/actualite/alimentation-sante/article/sante-10-aliments-en-provenance-de . D’après un rapport de la Commission européenne en 2016, 62% des produits dangereux arrivés en Europe viennent de Chine. Les contrôles, quand ils existent, sont difficiles et ne peuvent être systématiques).

Au lieu d’utiliser ses 3000 milliards de réserves de devises (chiffre de février 2017) pour réparer les dégâts environnementaux et soulager la vie des centaines de millions de victimes résultant de leur politique d’industrialisation à marche forcée, les dirigeants chinois, remplis de suffisance et d’appétit de puissance, préfèrent s’en servir pour réaliser leur ambition d’hégémonie mondiale.

Conscients de leur retard scientifique par rapport aux pays avancés, ils rachètent les entreprises occidentales en difficulté et les actions des entreprises florissantes pour s’emparer de leurs savoir-faire (cf. la mise en garde de la chancelière Merkel le29/6/2017 http://www.lefigaro.fr/flash-eco/2017/06/29/97002-20170629FILWWW00089-merkel-met-en-garde-contre-l-expansionnisme-ec ). Quand ils n’y arrivent pas, ils n’hésitent pas à pratiquer la ruse et le vol (cf. http://www.vanityfair.fr/actualites/international/articles/comment-la-chine-vole-nos-secrets/15833 ).

Pour approvisionner leurs usines et si possible s’assurer un monopole, la Chine cherche à faire main basse sur toutes les ressources naturelles de la planète grâce à son portefeuille bien garni et à la complicité de gouvernants et individus avides et corrompus de tous les pays.

Dans la foulée elle achète des millions d’hectares de terres cultivables sur les cinq continents (même en France où 1700 ha du département de l’Indre sont devenues chinoises) http://www.leparisien.fr/espace-premium/fait-du-jour/10-millions-d-hectares-de-terres-cultivees-hors-de-leurs-frontieres-30-06-2016-5926767.php , non pas pour nourrir ses habitants en manque de provisions comme le répètent à l’envie les media, mais pour produire des aliments relativement sains pour les 400 millions de cadres et d’affidés du régime, le milliard d’esclaves devant se contenter des aliments empoisonnés produits en Chine même, l’excédent étant exporté (à se rappeler que la Chine est depuis 2015 le 1er pays exportateur de produits agricoles) aux dépens des diables et barbares (qualificatifs communément usités) étrangers.

Avec les pays développés ou démocratiques, les acquisitions chinoises restent discrètes dans la mesure où, pour exploiter les ressources et entreprises achetées, les nouveaux propriétaires chinois emploient de la main d’œuvre locale et gardent une partie de l’ancien personnel ; mais dans les pays où règne la corruption, ils ne se gênent pas pour pratiquer la colonisation de peuplement en faisant venir la main-d’œuvre directement de Chine au lieu de donner de l’emploi aux autochtones (ex. du Congo http://www.demainlenouveaucongobrazzaville.org/article-26660609.html ). Ces millions de travailleurs Chinois et leur famille non comptabilisés comme immigrants puisqu’ils sont en principe résidents temporaires le deviendront de fait avec le temps et viendront s’ajouter à la diaspora chinoise dont Pékin veut multiplier le nombre autant pour lever la pression démographique en Chine que pour disposer d’une cinquième colonne plus considérable à l’étranger.

Forte de sa puissance économique, pour contrer l’influence des Etats-Unis, la Chine bâtit depuis 2013 une « diplomatie de la route de la soie » appelée « une ceinture, une route » qui consiste à rendre dépendants d’elle 68 pays se trouvant sur une ligne la reliant par voie de terre et de mer à l’Europe (https://benillouche.blogspot.fr/2017/02/la-route-de-la-soie-par-dov-zerah.html). A la fois intimidés et séduits par la perspective de gros investissements, certains de ces pays sont déjà tombés dans son giron (comme le Pakistan alléché depuis 2015 par les avantages éventuels d’un investissement de 46 milliards pour la construction d’un corridor sino-pakistanais qui permettra aux Chinois de rallier directement l’océan indien, ou la Somalie qui vient de céder à la Chine 364 km² à Djibouti pour y installer sa première base militaire hors d’Asie) ou se montrent au moins conciliants comme l’Australie qui s’est sentie obligée de lui accorder des privilèges excessifs pour les entreprises chinoises sur son territoire.

A l’expansion économique correspond un essor militaire sans précédent. En quelques décennies la Chine s’est hissée au rang de 2e puissance militaire avec le plus grand nombre d’effectifs (plus de 2 millions) et un budget (actuellement de 140 milliards d’euros) qui ne cesse d’augmenter. Prête à un affrontement avec les Etats-Unis, elle met en place un plan quinquennal (2016-2020) de modernisation de l’armée pour la doter des armes et d’équipements les plus sophistiqués. Assurée de la supériorité de ses forces terrestres (qui possèdent la plus grande quantité de chars et de pièces d’artillerie), à défaut d’égaler l’aviation américaine, elle se dote d’un nombre impressionnant de missiles (avec de 1600 à 1800 têtes nucléaires selon le général russe Victor Iessine), profitant du fait qu’elle n’a pas signé les accords Salt de limitation des armes stratégiques que Russes et Américains doivent respecter.

Parmi les missiles, deux modèles ont été conçus exprès pour attaquer navires et porte-avions, le CM 302 présenté en 2016 et le DF21D lancé en 2015. Avec eux, la Chine peut, malgré son infériorité actuelle dans le domaine maritime, menacer la flotte américaine et repousser les Etats-Unis hors de la Mer orientale dont elle prétend faire sa chasse gardée. Car dans l’esprit des dirigeants chinois, l’hégémonie mondiale passe d’abord par la maîtrise des mers, c’est-à-dire le contrôle des voies maritimes et puisque la Chine est en Asie, il lui faut absolument exercer la domination sur la principale liaison entre l’Occident et l’Asie qui passe par le sud de la mer orientale. Et c’est là qu’intervient le Vietnam, à la fois verrou et porte d’accès à la suprématie.

Car le Vietnam, outre ses richesses naturelles qui n’ont cessé d’exciter la convoitise chinoise depuis des millénaires, occupe de par sa géographie une position stratégique unique qui amplifie le désir de Pékin de s’emparer du pays. C’est au large des îles Paracel et Spratly sises sur le plateau continental vietnamien et gouvernées officiellement par le Vietnam depuis le 18e siècle que passent tous les navires venant de l’Europe, l’Afrique et le Moyen-Orient en direction de l’Asie de l’Est et vice-versa.

Asseoir sa souveraineté sur les deux archipels c’est pouvoir contrôler une voie maritime par où transitent des marchandises estimées à 5000 milliards euros/an, sans compter que ces îles sont entourées d’eaux très poissonneuses et abritent sous elles d’énormes gisements d’hydrocarbures (de 1% à 25% des réserves mondiales selon les estimations). Profitant de l’affaiblissement du Vietnam pendant la guerre civile nord-sud et pendant la guerre avec elle-même, la Chine s’empara en 1974 des Paracels qu’elle occupa entièrement et en 1988 des Spratly dont elle occupa une grande partie. Sachant ces occupations illégales, elle cherche à imposer une ligne de délimitation de ses eaux territoriales englobant les deux archipels appelée ligne des neuf points ou ligne U que contestent tous ses voisins. Depuis 2014 elle fait construire des îles artificielles dans les Spratly pour relier les petites îles ensemble et y installer une base militaire avec piste d’aviation et logements.

De facto la Chine fait déjà la loi en mer orientale, les pays de la région n’étant pas de taille à s’opposer à ses manigances. Ce qu’elle vise c’est d’en être le souverain de jure. Et pour cela il lui faut la reconnaissance de sa souveraineté sur les archipels par le seul pays qui peut y prétendre à bon droit, à savoir le Vietnam. En 1958, elle a déjà obtenu de Hồ Chí Minh une cession implicite des Paracels et Spratly via une lettre diplomatique reconnaissant la délimitation des eaux fixée par la Chine signée par son premier ministre Phạm Văn Đồng. Le problème est qu’il ne s’agit que d’une cession implicite rédigée en plus en termes plutôt vagues, et surtout le document n’a aucune valeur juridique car à l’époque Hanoi n’avait aucun droit sur ces archipels qui relevaient du pouvoir de Saigon.

En 1990, la chute de l’URSS et la pression militaire chinoise poussèrent les dirigeants de Hanoi à se rendre pieds et poings liés à Pékin au point de signer des accords secrets (par peur des réactions du peuple vietnamien) pour une annexion progressive du Vietnam à la Chine devant être effective en 2020. C’est ainsi que depuis lors, avec l’appui du pouvoir de Hanoi, les Chinois se sont appropriés au fil des temps de toutes les ressources du Vietnam et de ses meilleures terres, en premier des Paracels et Spratly dont ils interdisent l’approche aux pêcheurs Vietnamiens. Vis-à-vis de la population tenue dans l’ignorance et abêtie par la propagande, le pouvoir se contente de nier ou minimiser la situation, tout en se livrant à une féroce répression des patriotes opposés à la Chine. Bien qu’ils soient entièrement inféodés à Pékin, tant qu’ils sont au pouvoir, pour l’opinion nationale et internationale, les dictateurs de Hanoi rechignent à déclarer publiquement leur soumission à la Chine, en particularité la transmission de souveraineté sur les îles à l’empire, au grand mécontentement de ce dernier.

Cette réticence de Hanoi joue en faveur du monde libre, mais elle ne durera pas car 2020 approche et Pékin a déjà avancé tous ses pions pour faire du Vietnam une province chinoise. Le seul moyen pour tous les pays qui refusent l’hégémonie du Golem qu’ils ont eux-mêmes engendré est d’empêcher cette annexion programmée, c’est-à-dire d’aider le peuple vietnamien à se soulever contre le régime communiste pour instaurer un nouveau pouvoir nationaliste qui saura dénoncer les accords illicites et lutter contre vents et marées pour son indépendance. La Chine sera obligée de recourir à sa force armée, mais elle aura montré son réel visage et l’opinion internationale alertée se mettra derrière les gouvernements prêts à abattre le Golem.

Sur l’impérialisme chinois consulter en plus : https://www.europe-solidaire.org/spip.php?article37117 ; http://www.bertrand-renouvin.fr/resister-a-limperialisme-chinois/ ; https://www.letemps.ch/opinions/2016/10/30/menace-chinoise-se-precise

Un exemple de manipulation chinoise pour s’emparer des terres d’un pays développé :    http://www.web-agri.fr/observatoire_marches/article/comment-la-chine-manipule-le-cours-mondial-du-lait-1929-119608.html

GIẶC ĐÃ ĐẾN NHÀ

TOÀN DÂN VIỆT NAM CÒN ĐỢI GÌ MÀ KHÔNG VÙNG DẬY !

HỠI CON CHÁU LẠC HỒNG, HÃY MỞ MẮT RA ĐỂ THẤY ĐẤT NƯỚC ĐANG BỊ TÀN PHÁ BỞI GIẶC TÀU VỚI SỰ ĐỒNG LÕA CỦA MỘT BẦY CẦM QUYỀN BÁN NƯỚC.

CHẲNG CÒN BAO LÂU CHÚNG SẼ BIẾN VIỆT NAM THÀNH MỘT TỈNH CỦA TRUNG QUỐC, CÙNG CHUNG SỐ PHẬN HẨM HIU CỦA TÂY TẠNG VÀ TÂN CƯƠNG,

VÀ DÂN TA SẼ BỊ ĐẨY VÀO CẢNH NÔ LỆ, TRÊN ĐƯỜNG DIỆT VONG.

Chúng ta không còn thời gian nữa đâu, mỗi phút trần trừ là quân thù tiến thêm một bước trong sự khống trị chúng ta. Không tin ư ? Xin bạn hãy chịu khó đọc tiếp : Dưới đây là những điều đã được tiết lộ, có thể kiểm chứng qua các tài liệu trên Mạng ; còn nhiều nhiều nữa tôi không kể ra xiết vì sợ rườm rà hoặc chưa thâu được bằng cứ rõ rệt, nhưng thế cũng đủ để chứng minh âm mưu diệt chủng dân ta để quân Tàu thôn tính nước ta của bè lũ Trung cộng và Hán nô Việt cộng.

Đông dân Việt Nam ở quốc nội bị nhà nước cộng sản bưng bít và tuyên truyền láo phét về mọi mặt, chính trị, kinh tế, xã hội, vv., nhận thấy đời sống của mình ngày càng kiệt quệ, siêu cao thuế nặng, quan chức lộng hành, tai ương bệnh hoạn triền miên, dân Tàu nhan nhản vênh vang khắp mọi nơi đấy, nhưng chỉ biết than trời trách phận mà không tìm hiểu duyên cớ tại sao ra nông nỗi. Nguyên do chính là nhà cầm quyền cộng sản đã bán nước từ lâu cho Tàu cộng. 

HỒ CHÍ MINH VÀ HIỆP ƯỚC THÀNH ĐÔ

Giờ thì đã nhiều chứng cứ được đưa ra để khẳng định rằng Hồ Chí Minh, kẻ được nhà nước XHCN vinh danh là cha già dân tộc (làm như trước hắn không có dân Việt !) thực ra chỉ là một tên thiếu tá Tàu cộng, tên thật là Hồ Tập Chương, bí danh Hồ Quang, do Cộng sản quốc tế huấn luyện để nắm đầu nhóm cộng sản Việt Nam vào năm 1939 dưới lốt Nguyễn Tất Thành/Nguyễn Ái Quốc mất tại nhà tù Hồng Kông năm 1932[1]. Nhưng dù là Tàu hay Việt, Hồ Chí Minh cũng trước hết là một kẻ man trá. Vì ngay cái tên Nguyễn Ái Quốc[2] mà hắn dùng để được coi là một nhà yêu nước văn hay chữ tốt cũng là một cái tên ăn cắp ; bởi chính ra Nguyễn Ái Quốc là bút hiệu chung của bốn nhà cách mạng Phan Châu Trinh, Phan Văn Trường, Nguyễn An Ninh và Nguyễn Thế Truyền như Hồ Hữu Tường kể lại trong hồi ký « 40 năm làm báo » ; vì Nguyễn Tất Thành nhờ quen biết Phan Châu Trinh hay lai vãng tới chỗ các ông tụ họp, các ông đã đề nghị cho anh chàng ít học này đội cái tên Nguyễn Ái Quốc, để lừa sự theo dõi của mật thám Pháp đối với các ông ; do thời cơ đó Nguyễn Tất Thành nhận vơ luôn là nhà cách mạng tăm tiếng đã được mời đến hội nghị Tours (nơi Thành, NAQ giả, đọc bản diễn thuyết do NAQ thật viết), tác giả của những áng văn chương hùng hồn chống thực dân, như « Bản án chế độ thực dân », tuy bản văn này rõ ràng là do Nguyễn Thế Truyền viết như ghi trên bản in đầu của tập sách.

Năm 1948, thấy thủ đoạn cướp chính quyền và tuyên bố độc lập xạo[3]của mình không đủ để cộng sản giật hẳn chính quyền khỏi tay Bảo Đại, Hồ Chí Minh đã quyết dùng vũ lực để lật đổ chế độ quốc gia dưới mỹ từ đánh đuổi thực dân, trong khi Pháp đã hết là thực dân và Việt Nam đang có một chính phủ tự do. Để thực hiện tham vọng này, Hồ Chí Minh đã không ngần ngại hứa biến Việt Nam thành một phần của Trung Quốc để đổi lấy sự hỗ trợ quân sự của Mao Trạch Đông (nếu Hồ tặc là người Tàu thì đó chỉ là việc thi hành lệnh của Mao). Bằng chứng là giao ước ký giữa Hồ và Mao ngày 12/6/1953 tại Quảng Tây[4].

Cho nên, không lấy gì làm lạ khi vào năm 1990, sau chiến tranh biên giới Việt-Trung (1979-1989)[5], trước sự tan vỡ của các chính thể cộng sản đông Âu, đám chóp bu Hà Nội tham quyền cố vị rủ nhau sang Trung Quốc khấu đầu xin phục tùng đàn anh và nguyện theo gương « Bác » dâng đất nước cho kẻ thù truyền kiếp thông qua mật ước Thành Đô. Đã là mật ước, văn kiện này không hề được công bố, nhưng với thời gian, sự thực thi những điều khoản « lạ lùng » trong đó, cộng với những sự hé lộ từ trong nội bộ đồn ra từ khoảng 2010, sự thật về hành động bán nước vô tiền khoáng hậu của lũ tặc quyền đã được phơi bầy ra ánh sáng. Tháng 4 năm 2013, thiếu tướng Hà Thanh Châu, chính ủy tổng cục công nghiệp quốc phòng, nhân dịp sang Mỹ thăm con du học bên ấy, xin tị nan chính trị và trao cho tạp chí The Foreign magazine một tập tài liệu bí mật của Tổng cục 2, theo đó mật ước Thành Đô chỉ là văn kiện chính thức cụ thể hóa những lời cam kết của Hồ Chí Minh với Trung cộng từ ngay 1926, được chấp nhận bởi nhà cầm quyền Việt Nam khi xin cầu hòa với Bắc Kinh vào tháng 8/1987. Chính Nguyễn Văn Linh đã đề nghị với Đặng Tiểu Bình năm 1987 tại Trùng Khánh rồi năm 1990 tại Thành Đô một chương trình « « sáp nhập Việt Nam vào lãnh thổ Trung Quốc », qua chiến thuật « hòa bình, hữu nghị, chầm chậm, êm ả, kín đáo, không có ai có quyền biết đến » ». Và Đặng Tiểu Bình rồi Giang trạch Dân đã cho Việt Nam một thời hạn chuyển tiếp là 60 năm, phân làm 3 giai đoạn, mỗi giai đoạn 20 năm, kể từ năm 2000 :

2000 – 2020 : Việt Nam là một tỉnh tự trị

2020 – 2040 : Việt Nam là một tỉnh thuộc trị

2040 – 2060 : Việt Nam đổi tên là Âu Lạc và thành một tỉnh lỵ dưới sự quản trị của tổng đốc Quảng Châu.[6]

Trên thực tế, kết quả của mật ước Thành Đô là một tiến trình sáp nhập Việt Nam vào Trung Quốc được thực thi như sau :

 SỰ LỆ THUỘC VỀ CHÍNH TRỊ

  • Dựa trên những cam kết của tặc quyền Hà Nội, Bắc Kinh đã sau đó cho in bản đồ Trung Quốc với Việt Nam thuộc vào đất của họ để giảng dạy cho học sinh nước họ rằng Việt Nam là đất Trung Hoa, rồi mỗi khi sinh chuyện với Việt Nam là họ chửi Việt Nam là « đứa con hoang phản bội ». Phía nhà cầm quyền Việt Nam thái độ trước sau vẫn là sự im lặng nhục nhã
  • Năm 1992, Việt Nam sửa đổi Hiến pháp ban năm 1980 để xóa bỏ những điều có ý chống Trung Quốc xâm lược.
  • Để tỏ lòng « hữu nghị », Việt Nam từ đây phải tránh nhắc tới chiến tranh biên giới với Trung Quốc. Hèn hạ hơn, Hà Nội chịu đục chữ liên quan đến chiến tranh trên mộ của của các tử sĩ Việt Nam trong khi ngược lại để mặc cho Trung Quốc xây nghĩa địa khang trang trên đất ta cho binh lính tử trận của chúng, cũng như không phản kháng khi chúng ủi mồ của binh sĩ Việt Nam trên phần đất cắt cho chúng. Ngoài ra, trong khi Trung Quốc không ngưng kể công và đòi nợ về sự hỗ trợ của chúng trong hai cuộc chiến gọi là chống thực dân và đế quốc (trái với Mý giúp đỡ không Việt Nam Cộng Hòa), Việt Nam không bao giờ dám đòi Trung Quốc bồi thường cho những thiệt hại chúng gây ra trong cuộc chiến biên giới. Thêm vào Việt Nam phải tiếp nhận trở lại những người Hoa ra đi khỏi Việt Nam thời chiến tranh Việt Trung.
  • Năm 1999, Việt Nam ký kết với Trung Quốc một hiệp ước về biên giới đất liền, theo đó Việt Nam nhượng cho Trung Quốc khoảng 900 km2[7], trong số đó có nửa đẹp nhất của thác Bản Giốc và Ải Nam Quan là hai địa điểm lịch sử của nước nhà.
  • Năm 2000, hiệp định phân định Vịnh Bắc Việt nhượng cho Trung Quốc bãi Tục Lãm và từ 11000 đến 16000 km2 lãnh hải (tùy theo ước lượng của của các tác giả) ; Việt Nam chỉ còn 53% biển trong vịnh so với 62% trước đây. Thêm vào, Trung Quốc đòi Việt Nam để cho Trung Quốc khai thác chung ngư nghiệp tới 30% lãnh hải khiến cho Trung Quốc thực sự chiếm 2/3 vịnh[8].
  • Về Hoàng Sa Và trường Sa, các đảo này đã bị nhà nước cộng sản gián tiếp nhượng cho Trung cộng từ 1958 qua công hàm nhìn nhận chủ quyền của Trung Quốc trên vùng biển trong giới hạn 12 hải lý, tức giới hạn trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa. Cộng sản Việt Nam cãi chì cãi chầy rằng công hàm đó không hề đả động đến hai quần đảo Hoàng Sa Trường Sa, thế thì tại sao ít lâu sau Hà Nội cho in một bản đồ Việt Nam với hai quần đảo này dưới tên Tàu của chúng là Tây Sa và Nam Sa ?[9] Thêm vào, tại sao Hà Nội cấm dân Việt Nam biểu tình đòi Trung Quốc trả lại Trường Sa – Hoàng Sa, đàn áp và bỏ tù những ai không tuân lệnh ?
  • Chính quyền cộng sản Hà Nội vin vào một lối giải thích gượng gạo công ước quốc tế để biện hộ cho sự đánh mất lãnh thổ và lãnh hải ở biên giới, nhưng làm sao bào chữa cho sự dâng cắt dần dà hàng chục ngàn km2 đất rừng, đất dọc biển, đất nội địa, toàn những đất quý giá giàu tài nguyên cho Trung cộng, dưới hình thức nhượng địa tới 70 năm cho công ty của họ khai thác, và lại nữa để họ khai thác bằng cách phá hoại vô tội vạ ?
  • Năm 2013, Việt Nam ký 10 văn kiện « hợp tác » chính thức cho phép Trung Quốc can thiệp vào việc nước của Việt Nam, trong mọi lĩnh vực ngoại giao, an ninh, quốc phòng, kinh tế, thương mại, xã hội, vv. Trung cộng có thể từ đây cài một cách công khai (không cần giấu giếm) cán bộ của mình, được dân gọi là « tình báo Hoa Nam » trong bộ máy công quyền Việt Nam, ở mọi cấp bậc tới tận chức chủ tịch nhà nước (chẳng hạn như Trần Đại Quang, Hoàng Trung Hải, Tô Lâm). Kể từ đại hội nghị thứ 8 (1996) đaị hội nghị nào của Đảng cũng đều chịu sự giám sát của phái đoàn Cộng sản Trung Quốc, và vì đó là thời cất nhắc các quan chức, Trung cộng có thể trực tiếp canh chừng cho chỉ những người thân Trung Quốc được bổ nhiệm. Nhờ có tai mắt khắp nơi Trung cộng có thể cho thanh trừng hay sát hại những người máu mặt có tâm chống đối chúng, ví như vụ trung tướng tổng tham mưu trưởng Đào Trọng Lịch, và trung tướng tư lệnh quân khu 2 (là quân khu rất quan trọng cho sự phòng thủ biên giới phía bắc) Trần Tất Thanh cùng 18 sĩ quan trung cao cấp khác, từng là anh hùng thời chiến tranh biên giới Việt-Trung bỗng tử nạn trong một chuyến bay ở Lào tháng 5/1998, hay vụ thiếu tướng Lê Xuân Duy, cũng tư lệnh quân khu 2 và nghịch Trung bỗng đột ngột tử vong sau ba tháng nhậm chức vào tháng 7/2016.

Chính để thi hành quyết định « tăng cường định hương đứng đắn báo chí và dư luận » ghi trong thỏa ước hợp tác đó, mà Trương Tấn Sang đã lập ra đội « dư luận viên » tráo trở có công tác làm chó săn cho đảng.

  • Trên nguyên tắc dân Việt Nam và Trung Quốc có thể đi lại đễ dàng qua nước nọ nước kia, nhưng trong thực tế đó là một sự ưu đãi đơn phương. Dân Việt sang Trung Quốc vẫn phải chìa hộ chiếu, nhưng dần dà người Hoa tha hồ qua cửa khẩu không bị xét ; mới đây qua những chuyến bay và chuyến tàu đi thẳng từ Trung Quốc đến hải cảng và phi cảng địa phương nhượng cho Trung cộng, người Hoa ra vào Việt Nam thoát hẳn mặt cơ quan công quyền Việt Nam. Vì cả nể hay do một thỏa thuận ngầm giữa hai Đảng, người Hoa có thể cư trú công khai tại Việt Nam mà chẳng ai dám hỏi giấy. Đã thế chúng chỉ cần chấm chỗ nào là quan chức ký giấy trục xuất cư dân bản xứ đổi lấy một số tiền bồi thường rẻ rề rồi giao đất cho quan thầy chỗ đó, gây ra không biết bao là « dân oan » mất nhà mất cửa mất phương tiện sinh kế.
  • Người Hoa sống ở Việt Nam được tặc quyền cho hưởng một quy chế kẻ cả. Chúng có quyền lập khu riêng biệt lớn ngang thị xã, không cho người Việt vào, trong đó chỉ tiếng Tàu và tiền Tàu được sử dụng, ví như tại Bình Dương.
  • Tháng giêng 2017 Nguyễn Phú Trọng sang Trung Quốc ký thêm 15 văn kiện xiết chặt hơn sự « hợp tác » một chiều (vì chỉ Trung Quốc có quyền can thiệp vào Việt Nam nhưng Việt Nam không những không có quyền nhòm vào việc của Trung Quốc, còn ngược lại phải tuân thủ mọi yêu cầu của Bắc Kinh), về thương mại kinh tế, văn hóa chính trị, đặc biệt về đào tạo cán bộ cao cấp và an ninh quân sự, với mục đích hợp nhất hai đảng và hai quân đội.
  • Tâm địa Hán nô của bè lũ chóp bu Việt cộng thể hiện qua sự sử dụng một lá cờ Trung cộng 6 sao thay vì lá cờ chính thức 5 sao (1 sao lớn với 4 sao nhỏ vây quanh). Theo Mao Trạch Đông 4 sao nhỏ biểu thị 4 giai cấp sĩ nông công thương cùng một chí hướng cộng sản, nhưng theo lối giải thích thông thường của người Hoa dựa trên một truyền thuyết có từ thời Tôn Dật Tiên thì 4 sao nhỏ đó tượng trưng cho 4 tộc lớn ở biên thùy do trung Quốc chinh phục : Mãn Châu, Nội Mông, Tân Cương và Tây Tạng. Như vậy ngôi sao nhỏ do Đảng vẽ thêm có ý biểu hiệu cho Việt Nam, tộc và tỉnh tự trị thứ 5 của Trung Quốc. Lá cờ 6 sao này xuất hiện lần đầu tiên trên đài truyền hình VTV đằng sau một nữ nhân viên, sau đó được mọi người thấy trong tay các em học sinh đứng đường chào đón phó chủ tịch Tập Cận Bình viếng thăm Việt Nam năm 2012. Trước sự phản đối của báo chí, nhà chức trách đổ tội cho lỗi lầm của xưởng in cờ ! Thế nhưng năm 2015 lá cờ 6 sao đó lại được treo trong một cuộc họp giữa cán bộ Việt-Trung, và mới đây dân biểu tình bị công an bắt thấy nó trình ình ở trong đồn cảnh sát. Khi Việt Nam chính thức thành tỉnh của Trung Quốc sẽ chỉ có lá cờ 6 sao đó được treo, thay thế cho lá cờ đỏ sao vàng, chính ra cũng chỉ là một ngọn cờ Trung cộng. Các tín đồ cộng sản Việt Nam nào có biết rằng họ đã bị Hồ Chí Minh chơi trò xỏ lá khi bắt họ nhận hiệu kỳ của Đoàn thanh niên tiên phong cộng sản Trung Hoa[10](chứ không phải cờ của tỉnh Phúc Kiến, là lá cờ cũng do cộng sản chọn nhưng cho Mặt trận giải phóng miền Nam VN !) làm quốc kỳ !

SỰ LỆ THUỘC VỀ VĂN HÓA

Với tinh thần bành trướng của chúng, Trung Quốc không thể không muốn áp đặt văn hóa là cái đích đi đôi với sự chi phối chính trị. Chúng ta đã thấy nó hiện ra trong lá cờ chúng khiến tặc quyền chọn làm quốc kỳ hiện tại (cờ đỏ sao vàng) và tương lai (cờ đỏ sáu sau). Quên rằng chúng vẫn phải đối địch với những nước được thành lập bởi người cùng chủng tộc với chúng như Tân Gia Ba (Singapore) hay Đài Loan, chúng quan niệm Việt Nam sẽ hết là mối nguy nếu dân Việt bị Hán hóa. Cho nên chúng yêu sách tặc quyền Hà Nội ban ra một số nghị quyết :

  • Cổ súy tình hữu nghị giữa Trung Quốc và Việt Nam và lấy lẽ đó để xóa bỏ vết tích của cuộc chiến năm 1979-89 : thu hồi các sách báo nói về cuộc chiến ấy, sách giáo khoa không được dành quá 11 giòng cho nó, cấm tuyệt dân chúng tưởng niệm chiến sĩ bỏ mình trong thời gian đó. Kết quả mong muốn là thế hệ trẻ phần lớn không nghĩ rằng nó đã từng xảy ra.
  • Cấm chỉ đích danh Trung Quốc mỗi khi Trung Quốc có hành động gây hấn, khinh mạn, trái luật, mà phải dùng những từ vu vơ kiểu như « ngư dân bị tàu lạ bắn ».
  • Tránh vinh danh những anh hùng lịch sử có công đánh đuổi giặc Tàu. Nếu không sợ dân phẫn uất lũ Hán nô đã cho dẹp bỏ tượng đài của những nhân vật ấy rồi ; hiện tặc quyền chỉ dám đụng tới tượng thờ tại gia của những vị đó : bằng chứng chuyện xảy ra cho một bức tượng Trần Hưng Đạo ở Lâm Đồng[11]. Trong bối cảnh này dễ hiểu tại sao một tên tặc khuyển như sư hổ mang Thích Chân Quang, kẻ đã có ác tâm thả hàng tấn cá chim trắng vào sông Hồng, dám tuyên bố trước công chúng rằng Lý Thường Kiệt mang quân sang đánh Trung Quốc là « hỗn ».
  • Thi hành những biện pháp truyền bá tiếng Hoa tại Việt Nam : Cho dịch sách báo Trung Quốc, nhất là sách ca ngợi các nhà lãnh đạo Trung cộng. Lồng chương trình của đài truyền hình Trung Quốc vào chương trình của đài truyền hình Việt Nam. Phổ biến phim và nhạc Tàu. Phát sóng những kênh nói toàn tiếng Hoa. Đưa dần tiếng Hoa vào chương trình giáo khoa. Cho phép mở Viện Khổng Tử tại các thành phố lớn của Việt Nam.

SỰ LỆ THUỘC VỀ THƯƠNG MẠI  

Sự hàng phục về chính trị luôn luôn lôi kéo sự áp đảo về kinh tế thương mại. Ngay sau hiệp định về biên giới đường bộ, ngày 7/11/1991 nhà cầm quyền Việt Nam ký với Trung Quốc một hiệp định về thương mại theo đó hai nước trao đổi hàng hóa không hạn chế, với đặc quyền tối ưu đãi. Từ đó không cuộc gặp gỡ nào giữa lãnh đạo hai bên mà không kết thúc bằng một thỏa ước hay điều khoản về thương mại và kinh tế. Các thỏa ước, trên nguyên tắc dựa trên sự bình đẳng vì là trao đổi tự do, thực ra hết sức bất bình đẳng vì hai đối tượng quá chênh lệch về tầm phát triển, khả năng sản xuất và tiền tệ ; đấy là không kể tinh thần nô dịch của các quan chức Việt Nam khiến mỗi yêu cầu của Bắc Kinh biến thành mệnh lệnh, thành thử mỗi chỉ tiêu tăng gia thương mại do Trung Quốc đề xuất được hiểu là Việt Nam phải ưu tiên mua bán và ký hợp đồng với Trung cộng nhiều hơn nữa không cần biết loại hàng hóa và loại doanh nghiệp nhập vào nước có thích hợp hay không. Kết quả là :

  • Hàng hóa Trung Quốc tràn ngập Việt Nam, giết dần giết mòn công nghệ Việt Nam do giá rẻ mạt của hàng Trung Quốc tương tự. Vì hàng Việt Nam xuất khẩu chẳng có bao nhiêu (hàng Trung Quốc mua phần lớn là vài nông phẩm như gạo, sắn, cao su, khoáng chất và nhiên liệu (than, dầu khí), trong khi  thượng vàng hạ cám hàng hóa Trung Quốc (chủ yếu, tới 75%, là hàng công nghệ, thành phẩm, vật tư) đổ vào Việt Nam ; bởi phần lớn hàng Việt Nam bán cho Trung Quốc là nguyên liệu thô, sản xuất cực nhọc lại giá cả kém cỏi, trong khi hàng mua của Trung Quốc là thành phẩm giá cao, cán cân kim ngạch thương mại thiên hẳn về phía Trung Quốc[12]. Ví như Việt Nam bán 70% sản lượng cao su của mình cho Trung Quốc nhưng lại nhập từ Trung Quốc sản phẩm chế từ cao su trị giá ba lần số cao su bán[13].
  • Nhờ vào áp lực chính trị và điều kiện tín dụng dễ dàng, Trung Quốc trở thành đối tác thương mại lớn nhất của Việt Nam kể từ 2003. Thay vì đa dạng hóa thị trường để tránh lệ thuộc vào Trung Quốc, Việt Nam chỉ lo đạt chỉ tiêu mậu dịch của Bắc Kinh, đến độ về nhập khẩu không đi hỏi nước khác mà lại đặt mua những thiết bị lạc hậu của Tàu mang về trang bị nhà máy nước mình, gây ra thiệt hại nặng nề cho năng suất cũng như môi trường ; về xuất khẩu thì bất kể lượng tiêu dùng trong nước, trưng thu gạo của nông dân với giá bóc lột (3000 đ/cân) để bán cho Trung Quốc khiến dân thiếu gạo phải đi mua gạo (có khi là gạo giả) nhập từ Trung Quốc với giá gấp ba. Cái lối quản trị thương mại quái đản này xảy ra trong nhiều ngành khác : nhà nước bán hết than Quảng Ninh cho Trung Quốc để rồi không có than dùng[14] trong nhà máy nhiệt điện Việt Nam, phải đi mua than của Úc, Nga và Nam Dương (Indonesia) và cả của Trung Quốc với giá cao hơn nhiều[15]. Cái độc của việc Trung Quốc mua gạo và than của Việt Nam nằm ở sự thực ra Trung Quốc không thiếu gạo cũng như không thiếu than mà còn là nước xuất khẩu hai hàng đó, nhưng chúng dùng áp lực chính trị và tiền nợ để ép Việt Nam bán những sản phẩm cần thiết của mình cho chúng với giá ưu đãi để rồi Việt Nam phải đi mua lại với giá cao hơn cũng loại sản phẩm ấy ngõ hầu đáp ứng nhu cầu của chính mình.
  • Lạ lùng nhưng không hiểu tại sao (ngay báo của đảng cũng lấy làm lạ[16])Việt nam là một nước nông nghiệp lại bỗng dưng nhập khẩu rau quả củ của Tàu đầy hóa chất, đôi khi còn là của giả. Nông sản của Việt Nam đâu mất rồi ? Như kiểu gạo, đã bị cơ quan nhà nước trưng thu bán đi để có tiền trả nợ công hay đã do thương lái Tàu mua lậu mua sỉ hết ?
  • Hiện thời, trên nguyên tắc[17], hàng Trung Quốc phải chịu thuế suất, thuế nhập khẩu, ấy vậy đã ngập thị trường rồi, sang năm 2018, theo quyết định của ASEAN những thuế đó sẽ bị bãi bỏ, liệu sẽ còn hàng Việt Nam để cạnh tranh với chúng không ?

SỰ PHÁ HOẠI KINH TẾ

Việt Nam là một nước nhỏ bé song le được Trời phú cho rất nhiều tài nguyên : rừng vàng, biển bạc, châu thổ phì nhiêu, mỏ quặng phong phú, lại thêm dầu khí ; vì thế cho nên bị tên láng giềng khổng lồ không ngưng nuôi mộng chiếm cứ, xâm lược mấy lần mà vẫn không trôi. Cuối cùng, thời cơ đã đến với Trung quốc nhờ vào một đám cuồng đảng vô liêm sỉ tự nguyện làm tay sai cho quan thầy Tàu ; lần này, học được kinh nghiệm ngàn năm và đặc biệt kinh nghiệm của cuộc chiến biên giới, Trung cộng thấy trước khi dùng đến vũ lực, cần phải hủy hoại kinh tế và môi trường Việt Nam để làm cho dân Việt Nam chẳng chết thì cũng suy nhược mất sức phấn đấu chống lại sự Hoa hóa đất nước. Một khi kinh tế Việt Nam bị lũng đoạn, đương nhiên kinh tế Việt Nam trực thuộc Trung Quốc theo như chủ trương « thực hiện nhất thể hóa kinh tế Việt-Trung…làm cho Việt Nam nhập vào vành đai kinh tế Trung Quốc, … ràng buộc hai nước lại với nhau, Việt Nam muốn phản bội cũng không có thể »[18].

Nông nghiệp :

Tuy ngày nay nông nghiệp chỉ chiếm 18% GDP, đại đa số dân Việt (70%) còn là nông dân, nên muốn hủy diệt dân Việt không gì bằng phá hoại ngành nông của Việt Nam. Mặc dầu đồng ruộng phân mảnh, phương tiện tân tiến không mấy được dùng, nông nghiệp Việt Nam đã đạt được nhiều thành tích đáng kể : nước xuất cảng thứ nhất trên thế giới về hạt điều và hồ tiêu, thứ hai về gạo và cà-phê, nước sản xuất thứ 5 về cao-su và thứ 6 về trà ; nhưng vì nông sản xuất khẩu là hàng thô, ít chất lượng cao, giá cả kém, nên nhiều triệu tấn hàng chỉ mang lại có 32 tỷ USD (so với con số 15.000 tỷ USD nông sản trao đổi trên thế giới) năm 2015, có lẽ là năm thịnh cuối cùng của ngành nông Việt Nam. Lý do là từ 2010, nó bị Trung Quốc phá rối qua nhiều phương cách :

  • Trung Quốc cho xây đập thủy điện trên thượng lưu sông Hồng và sông Mê Kông ở Vân Nam để giữ độc quyền nước sông đồng thời kiềm chế lưu lượng của sông và ức chế kinh tế và an ninh lương thực của Việt Nam (1/3 nông sản được sản xuất ngoài Bắc và 2/3 trong Nam). Sông Hồng chỉ chảy qua Việt Nam nên Trung cộng không gặp phản đối nào ; ngược lại Việt cộng còn bắt chước đàn anh, cũng xây đập trên sông Hồng (đập Hòa Bình và nhiều dụ án đập khác). Nhưng đánh đổi với điện của đập là hiện tượng giảm trầm tích, lở bờ, xâm mặn, lũ lụt và hạn hán, thiếu nước ngọt, .vv. Những hiện tượng này rất trầm trọng ở châu thổ Cửu Long vì Trung Cộng xây đến cả chục đập trên thượng lưu sông, trong đó có hai công trình khổng lồ là đập Tiểu Loan (dung lượng 15 tỷ m3- 2010) và đập Nọa Trát Độ (dung lượng 23 tỷ m3 – 2012). Vì ở hạ lưu, sông Mê Kông còn chảy qua Miến Điện, Thái Lan, và đặc biệt Lào, Căm Bốt, các quốc gia này đã cùng Việt Nam lập ra một « Ủy hội sông Mê Kông » để bàn về sự quản lý dòng sông hay đúng hơn để thương lượng với Trung Quốc. Song, với tinh thần bá chủ sắc xược Trung cộng không thèm tham gia Ủy hội và bất chấp các lời cảnh cáo từ các tổ chức quốc tế về những nguy hại cho sinh thái của động vật và sinh kế của người dân, chúng vẫn cho các đập của chúng hoạt động, không chấp nhận thông báo gì cho các quốc gia liên can, muốn tháo nước lúc nào thì tháo, cho dù ở hạ lưu đang có hạn hán hay mưa lụt. Không lay chuyển được Trung cộng, các nước kia bèn hùa theo Tàu cũng xây đập. Đặc biệt Lào do thế lợi thiên nhiên, có dự án xây nhiều đập lớn với ước mộng trở thành kẻ cung cấp điện cho toàn vùng. Việt Nam,ở đồng bằng không thể xây đập trên sông Mê Kông, đành chịu trận, để nhòm một nửa miền Tây trước kia trù phú, ruộng nương thẳng cánh cò bay, nay ngập lũ triền miên, mai khô héo lở nứt, dân cư điêu đứng không làm ăn được, phải di tản đi nơi khác, một số ra tận nước ngoài làm mọi cho người.
  • Đối với những nông dân còn lại, Trung cộng để cho thương lái[19] Tàu nghĩ ra trăm ngàn quỷ kế để đưa họ vào chỗ sa sút, thường bằng cách đẩy giá thật cao bất cứ hàng gì, rồi sau một hai vụ, rút lui làm hàng sập giá. Bọn thương lái đi khắp nơi và hỏi mua những món hàng lạ như móng trâu, móng bò, lá khoai, lá điều khô, rễ sắn, rễ tiêu, vv. ; dân quê thường nghèo đói, dốt nát và ham lợi, thấy bán được hàng tầm phào với giá cao là đổ sô vào cuộc, không ngại mổ bò giết trâu (có khi còn đi chặt trộm chân của bò trâu hàng xóm) để rồi trong vùng không còn phương tiện kéo cầy, bứt lá đào rễ để mất cây mất giống. Chúng còn muốn tận diệt những thực vật quý hiếm của Việt Nam và tiếp tục phá rừng bằng cách đặt mua với giá cao lá chua ke, thân cây cu li, gỗ cây sưa, cây kim cương, cây máu chó vv., chỉ có ở rừng.[20] Chúng dạy dân độn hàng, làm giả để kiếm thêm lợi. Chúng nhử dân nuôi gián, đỉa, ốc bươu vàng vv., là những động vật tăng sinh có hại cho sinh thái và mùa màng. Dân quê bỏ ruộng vườn chạy theo lợi ảo khiến nông sản giảm sút. Tác động của bọn thương lái gây rối loạn trong thị trường, tổn hại đến kinh tế Việt Nam, nhưng điều lạ hơn là nhà chức trách khoanh tay để cho chúng hoành hành, không điều tra ngành ngọn. Hành vi của chúng có tính quá quy mô và dai dẳng nên không thể bảo chúng chỉ là những cá nhân hoạt động riêng rẽ, mà phải hiểu rằng chúng đang áp dụng một âm mưu thâm độc của Bắc Kinh[21].

Lâm nghiệp – phá rừng :

Tổ tiên ta đã để lại cho chúng ta một đất nước với rừng vàng biển bạc. Nhưng chỉ trong 40 năm cái gia tài quý báu ngàn năm của chúng ta đã bị giặc Tàu phá tan với sự đồng lõa của bè lũ tặc quyền Hà Nội. Năm 1943, 43% diện tích Việt Nam (tức 139.905 km2 vì VN thời đó có 325.360 km2, theo con số của tác giả dẫn ở dưới) được rừng che phủ. Trong 30 năm từ 1943 đến 1973, suốt hai cuộc nội chiến mang danh là chống Pháp và Mỹ với bom đạn triền miên chỉ có 22.000 km2 rừng bị hủy hoại[22], tức chưa tới 16% rừng chứ không phải 60% như đảng rêu rao, và như vậy sau chiến tranh Việt Nam còn khoảng 118.000 km2 rừng ; nhưng 17 năm sau (1990), trong thời bình, số rừng còn lại chỉ là 91.750 km2, nghĩa là 26.520 km2 bị hủy hoại, nhiều hơn thời chiến tranh. Do đó một chương trình trồng lại rừng đã được phát huy, nhưng độ phá rừng vẫn mạnh với năm tháng, hủy hoại những cánh rừng mưa nguyên sinh quý báu, nuôi dưỡng hơn ngàn sinh vật khác nhau, với những giống chỉ thấy tại Việt Nam và được Liên Hiệp Quốc che chở. Năm 1990, số rừng nguyên sinh của Việt Nam còn tương đương với 10% tổng số rừng, nhưng đến năm 2010, theo CIFOR chỉ còn khoảng 80.000 ha rừng nguyên sinh (0,6% tổng số rừng), trên nguyên tắc được bảo vệ nhưng vẫn thường xuyên bị cướp phá. Ngày nay, theo Bộ nông nghiệp công bố ngày 27/7/2016, rừng che phủ hơn 40% diện tích toàn quốc, trong đó 20% là rừng trồng (ít cây bản địa mà chủ yếu là bạch đàn, thông, keo, tre luống), 1,3% là rừng đặc sản (cao su, cà phê, hồ tiêu, lý ra không được gồm trong mục rừng), còn lại là rừng tự nhiên, đa số là rừng tái sinh thuộc loại thưa nghèo.

Hậu quả của sự phá rừng là đất bị xói mòn, trọc lở, khó canh tác, khí hậu khô hạn và nước trôi bề mặt gây ra lũ lụt, không kể sinh thái mất tính đa dạng.

Rừng bị phá do nhiều nguyên nhân, quan trọng nhất là sự gia tăng dân số lôi cuốn theo những nhu cầu về không gian, xây cất, gia dụng (củi), phát triển nông nghiệp (chuyển rừng sang đồn điền cà phê, hồ tiêu, cao su, vv.) và công nghiệp (các loại nhà máy, đặc biệt nhà máy nhiệt điện và thủy điện) ; nhưng cái tệ hại đáng kể là sự quản lý lỏng lẻo của nhà nước cộng sản trong việc cấp đất và kiểm soát sự sử dụng đất, không ngại để cho giặc Tàu nghiễm nhiên chiếm cả trăm ngàn ha rừng dưới cái cớ khai thác lâm nghiêp và công nghiệp. Nếu không có lá thư phản kháng của hai tướng Đồng Sĩ Nguyên và Nguyễn Trọng Vĩnh[23]ngày 11/2/2010 ít ai biết tặc quyền Hà Nội đã cho Trung Quốc, Đài Loan và Hồng Kông thuê và khai thác dài hạn (50 năm) 264.000 ha rừng đầu nguồn, 87% chủ yếu ở các tỉnh xung yếu ở biên giới. Nhà nước cộng sản còn cho phép mỗi công ty Trung Quốc tàn phá cả ngàn hay chục ngàn ha rừng, kể cả rừng già, ở vùng duyên hải và các tỉnh ở Tây bắc và Tây nguyên, để có đất xây nhà máy và tùy nghi sử dụng. Ngoài ra, phải kể đến đám lâm tặc cướp gỗ từ rừng nguyên sinh và rừng già để bán cho Tàu, với sự tiếp tay của quan chức cộng sản rất sính trang hoàng nhà cửa bằng gỗ quý.

Ngư nghiệp :

  • Ngay sau hiệp định về vịnh Bắc Bộ, Trung Quốc được nhượng nhiều phần biển chưa đủ, đòi thêm quyền đánh cá trong vùng đặc quyền của Việt Nam, dưới hình thức một thỏa thuận « hợp tác » về ngành cá, có nghĩa là tàu bè tối tân của Trung Quốc sẽ vào phần vịnh của Việt Nam câu tranh cá của ngư dân Việt Nam với thuyền tàu nhỏ bé.
  • Do sự sa thải chất độc bởi công ty Formosa (sẽ nói ở sau), biển miền Trung coi như chết, nghề câu cá, nghề làm muối, nghề làm nước mắm cũng chết theo, gây nạn thất nghiệp, bệnh tật và nghèo đói cho ngư dân thuộc 5 tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên – Huế. Ngư dân nào ra ngoài khơi xa bờ biển kiếm cá sạch phải liều mạng vì thuyền gỗ nhỏ bé của họ có thể bị thuyền bọc sắt và trang bị vũ khí của ngư dân (hay lính giả làm ngư dân) Tàu đâm hoặc bắn chìm ; bén mảng xa hơn gần Hoàng Sa Trường Sa thì họ có cơ bị bắn bể sọ bởi hải quân Tàu như lại xảy ra ngày 11/3/2017 mới đây[24]. Còn sợ bị Trung cộng bắn, đi xa hơn đến tận biển của Thái Lan, Mã Lai và Nam Dương thì có cơ nguy bị cảnh sát của họ bắt giữ.
  • Sông hồ Việt Nam cũng đang hấp hối vì các chất độc sa thải từ các công ty bẩn không bị kiểm soát của Trung Quốc, đưa đến sự tiêu diệt dần ngành thủy sản trong nước. Ví dụ ở ngoài Bắc, theo báo Pháp luật Việt Nam ngày 10/10/2016, thủy sản ở các ao hồ Hà Nội gồm 17 000 ha, cung cấp cho 25-30% thành phố, bị nhiễm kim loại nặng như chì, thủy ngân, arsenic, cadmium, kền, crom, vv.[25]; ở trong Nam thì cuối năm 2014 một cuộc giám sát nguồn nước giếng khoan quanh Sài Gòn, cấp nước tiêu dùng hàng ngày cho dân chúng cho thấy trên 1400 mẫu nước thì 1360 không đạt chỉ tiêu lý hóa[26], chứng tỏ các chất độc đã ăn sâu vào lòng đất.

 Công nghiệp :

  • Sau mật ước Thành Đô, Việt cộng bắt buộc phải để cho người Hoa sang sinh sống buôn bán ở Việt Nam, và nhà hàng Hoa Long tại đường Hàng Trống, Hà Nội, của người Hoa góp vốn với người Việt năm 1991 là vụ đầu tư đầu tiên của Trung Quốc vào Việt Nam. Tính đến ngày 10/3/2016 Trung cộng có 1616 dự án còn hiệu lực trị giá 11,19 tỷ USD[27], có mặt trên khắp lãnh thổ Việt Nam (chính thức là tại 54 trên 63 tỉnh) và là nhà đầu tư thứ 8 tại Việt Nam, nhưng sau quý đầu 2017 chúng đã nhẩy lên vị trí đầu các nước đầu tư. Cạnh phần lớn các dự án không quá 7 triệu USD (bằng nửa dự án trung bình của các nước khác) nhưng phủ rộng từ Bắc chí Nam, có một số dự án lên tới bạc tỷ USD. Thêm vào còn có những dự án trên nguyên tắc do Việt Nam hoàn toàn làm chủ, nhưng có vốn vay của Trung Quốc nên chịu cùng điều kiện bất thuận lợi. Cũng như sự nhập siêu từ Trung cộng, sự có mặt quá lớn của các công ty Tàu tại Việt Nam, ngoài cái tệ hại chèn ép nông công nghiệp bản xứ, nó còn làm trầm trọng thêm sự lệ thuộc của Việt Nam vào Trung Quốc.
  • Trung Quốc luôn luôn chọn những địa điểm có tính chiến lược để lập công ty và luôn luôn được tặc quyền Hà Nội cấp cho chúng một thửa đất rộng lớn quá nhu cầu của công nghiệp ; làm như Trung cộng lấy cớ công nghiệp để tiếp thu dần đất đai Việt Nam do Việt cộng đã bán cho chúng tại hội nghị Thành Đô, bắt đầu là những thửa đất trọng yếu nhất, quý giá nhất, đẹp nhất (vùng biên giới, Tây nguyên, duyên hải, các nơi thắng cảnh).
  • Do áp lực và tiền hối lộ của Bắc Kinh, tập đoàn Hán nô Việt Nam thông thường chọn gói thầu của công ty Tàu thay vì công ty Việt cho mọi dự án lớn bé, viện vào lý do chúng rẻ hơn, tuy biết rõ rằng giá rẻ đó chỉ là giá dỏm, khi thực thi giá sẽ vượt trội giá dự kiến. Điển hình là dự án đường sắt Cát Linh – Hà Đông giao cho Tàu đảm trách, khởi công năm 2008 với giá ước định là 550 triệu USD, tính hoàn thành trong năm 2013, đến nay vẫn chưa xây xong trong khi giá đã tăng thêm 330 triệu USD. Báo chí đã từng than phiền về sự làm ăn cẩu thả vô trách nhiệm của nhà thầu Trung Quốc[28], khiến công trình trì trệ và thiếu an toàn (như lấy đất bùn làm đường xá sẽ làm đường lún sụn) nhưng nhà nước vẫn làm ngơ, để Tàu nắm gần trọn ngành xây cất : 90% dự án nhà máy điện, 79% dự án xi măng đều do công ty Trung Quốc thầu.
  • Chuyện nhà thầu đường sắt Cát Linh – Hà Đông thật ra không lạ vì chủ đầu tư là Cục đường sắt Việt Nam không có tiền thực hiện dự án, phải vay tiền của Trung Quốc, mà khi đã vay của đàn anh tham ác thì phải chịu những điều kiện khắt khe do đàn anh đề ra : dành mọi ưu tiên cho nhà thầu Tàu, mua thiết bị và nguyên phụ liệu của Tàu với giá do Tàu ấn định. Đặc biệt chúng bắt phải dùng lao động Tàu, tuy luật VN nhất quán « không chấp nhận lao động phổ thông nước ngoài vào VN làm việc, kể cả các công việc cần chuyên gia, giám đốc điều hành hay lao động kỹ thuật, nếu người VN có thể đáp ứng được thì cũng phải tuyển lao động VN »[29]. Khỏi nói, nếu chủ đầu tư là công ty Tàu kiểu như Formosa, thì chúng chẳng coi nhà nước VN là cái gì, cơ quan công quyền bị chúng cấm bén mảng tới khu công nghiệp của chúng. Thành thử hiện giờ ngay tặc quyền VN cũng không rõ hiện có bao nhiêu công dân Trung Quốc sinh sống và làm việc tại Việt Nam. Nhất là với chính sách cho người Hoa đến Việt Nam không cần hộ chiếu và với số lượng cả vạn « du khách » Trung Quốc ùa vào Việt Nam mỗi ngày, làm sao biết được có bao nhiêu « du khách » ở lại VN không về, trú ngụ trong các khu và công ty Tàu ?
  • Sự lệ thuộc vào Trung Quốc khiến ngành công nghiệp của Việt Nam ở trạng thái lạc hậu không thể vươn lên được. Tiền bỏ ra để mua những thiết bị và nguyên liệu phụ trợ kém chất lượng và lỗi thời của Trung cộng[30] (tương đương với 70% hàng hóa nhập từ Trung Quốc) không những làm cho cán cân mậu dịch với Trung Quốc thâm thụt tới 20 tỷ USD, còn có hại cho sự phát triển và môi trường ; nếu được đem dùng để mua thiết bị và nguyên liệu của nước khác thì công nghiệp Việt Nam sẽ tiến bộ hơn nhiều. Trong khi nhà thầu Trung Quốc thiếu kỹ năng lại chỉ biết hưởng lợi, nếu để cho các nước Âu Mỹ Nhật làm tổng thầu thì họ sẽ tôn trọng hợp đồng hơn, sẽ giao một phần công trình cho người Việt giúp họ có thêm tay nghề, và nhà máy sẽ hoạt động tốt hơn.
  • Công nghiệp Việt Nam hiện không sản xuất được sản phẩm cụ thể gì cho sự tiêu dùng hàng ngày của dân chúng bởi sự cạnh tranh của hàng hóa rẻ tiền nhập từ Trung Quốc. Các xí nghiệp Việt Nam hiện tập trung vào công nghiệp nặng, khai thác tài nguyên, lắp ráp (than, thép, điện, dầu khí, cơ khí, hóa học), có ít công nghiệp chế biến (may mặc, da giầy), phần lớn được xây dựng với tiền vay từ các ngân hàng quốc tế. Đa số là những công ty nhà nước do quan chức hay thân quyến của chúng quản lý, được bổ nhiệm không phải theo khả năng mà theo bè phái, dễ bị mua chuộc và bị các doanh nhân Tàu thao túng, để rồi công ty thông thường lỗ lã nợ nần (chủ yếu nợ ngân hàng Trung cộng) chồng chất, như chẳng hạn công ty Vinachem, chủ hai nhà máy đạm ở Ninh Bình và Hà Bắc nợ tới 7000 và 8300 tỷ đồng (30,8 và 36,5 T USD)[31], hay công ty PVC (tổng công ty xây lắp dầu khí VN) lỗ 2362 tỷ đồng (14,3 T USD) danh tiếng với vụ Trịnh Xuân Thanh.
  • Tuân theo yêu cầu của Bắc Kinh, Hà Nội cấp mọi sự ưu đãi cho công ty Tàu, không dám từ chối dự án nào của chúng dù nó tai hại đến đâu cho đất nước. Trung cộng đầu tư ồ ạt vào Việt Nam không phải để giúp đàn em phát triển, mà vì lợi ích của chúng và đặc biệt hơn vì qua sự du nhập vào Việt Nam những nhà máy chế biến nguy hại nhất chúng đạt được nhiều mục tiêu : chuyển sang nước khác những công nghiệp bẩn và lạc hậu để thực hiện sự canh tân theo công nghiệp cao tại nội địa, khai thác triệt để những tài nguyên và ưu thế địa lý của Việt Nam, bóp nghẹt kinh tế Việt Nam, phá hoại môi trường và phương tiện sinh kế của người Việt để dân tình suy nhược đến độ không còn sức chống lại sự Hán hóa.

SỰ TÀN PHÁ MÔI TRƯỜNG

Sau nhiều lần toan chiếm Việt Nam, đặc biệt sau cuộc xâm lăng bất thành năm 1979, Trung Quốc đã rút kinh nghiệm và hiểu rằng chúng không thể thành công bằng binh lực không thôi trước sự phản kháng của 90 công dân Việt Nam vốn có óc bài Hoa do lịch sử in vào tâm khảm ; muốn thôn tính Việt Nam, chúng thấy trước khi dùng đến bạo lực, phải tìm cách tiêu diệt dân Việt một cách khôn ngoan, khiến họ chết dần chết mòn, mất hết dũng khí.

Với sự đồng lõa của tặc quyền Hà Nội, không những đã cam tâm bán nước mà còn có dã tâm bán dân, từ hơn mười năm nay Bắc Kinh cho thi hành mọi phương thức có tác động đầu độc dân Việt. Nhờ vào áp lực chính trị và tài chính, Trung Quốc ép lũ tay sai Việt Nam đón nhận mọi doanh nhân Tàu muốn hoạt động tại Việt Nam. Mà doanh nhân Trung Quốc có tiếng về lối làm ăn vô trách nhiệm bất chấp luật pháp và nhân đạo. Chẳng những chúng dùng những mánh khóe gian lận mang thêm lợi lộc trong việc sản xuất, chúng còn dạy cho người Việt bắt chước chúng : pha trộn thức ăn thức uống với chất hóa học, lạm dụng phân bón và thuốc diệt trùng khi trồng trọt, đổ chất thải thẳng vào sông hồ mà không xử lý trước vv.. Qua những thỏa ước bất bình đẳng Việt Nam phải mua ưu tiên hàng hóa thiếu phẩm chất của Trung cộng từ đồ ăn đến thiết bị. Kết quả là chợ búa Việt Nam toàn hàng độc khó phân biệt tốt xấu.

Các tư nhân và nhà máy nhỏ không hại đủ, Bắc Kinh tiến lên một bước trong việc sát hại dân Việt với sự áp đặt một loạt dự án nguy hiểm khổng lồ. Nhất cử lưỡng tiện, chúng chuyển sang Việt Nam những loại nhà máy gây nhiều ô nhiễm nhất mà chúng đã phải đóng lại trong chính nước chúng, đồng thời chúng đòi xây những nhà máy đó tại những điểm trọng yếu nhất, có tính cách chiến lược nhất của Việt Nam. Biết vậy mà đám tặc quyền vẫn cúi đầu chấp nhận.

Nhà máy bauxite Tây Nguyên :

Chất bùn đỏ thải từ công nghệ nhôm độc hại đến nỗi một khi nó lan tới đâu là giết hại sinh vật và thực vật đến đó do những chất xút, arsenic, kiềm, natri phóng xạ, vv. chứa trong đó. Công nghệ tân tiến tốn kém có thể xử lý được một phần lớn nhưng không hoàn toàn loại bùn ấy. Vì vậy cho nên Trung Quốc đã phải đóng cửa các nhà máy nhôm của mình. Nhân biết Việt Nam có tại Tây Nguyên một trữ lượng bauxit (là khoáng chất luyện được thành nhôm) lớn thứ ba thế giới, lũ chóp bu Bắc Kinh, ngay từ 2001 đã gây áp lực với Hà Nội để lập nhà máy bauxit ở Tây Nguyên, một vùng được coi là « mái nhà của Đông Dương » vì từ trên đó có thể giám sát được ba nước Việt Nam, Căm Bốt, Lào. Và cuối cùng năm 2007 Nông Đức Mạnh – Nguyễn Tấn Dũng đã bằng lòng ký kết thỏa ước nhượng tới 1800 km2 cho Tàu ở Lâm Đồng và Dak Nông để chúng khai thác bauxit cùng với Việt Nam trong 6 nhà máy, với 2 nhà máy đầu tiên ở Tân Rai và Nhân Cơ được chọn ở ngay đầu nguồn các sông hồ, nhưng thực sự để làm gì với một diện tích rộng lớn như vậy ? Và chúng đã cho triển khai việc xây nhà máy bất kể đến sự phản đối của hàng ngàn chuyên gia và nhân sĩ nêu lên các cơ nguy cho môi trường và quốc phòng. Hiện hai nhà máy, tốn hơn 32.000 tỷ đồng (1,4 tỷ USD) vay của nước ngoài (Trung Quốc ?),[32]đã đi vào hoạt động từ 2013 và 2016. Chưa thấy Tân Rai và Nhân Cơ mang lại lợi lộc gì[33]mà chỉ thấy bể chứa bùn đã khá đầy, nếu có mưa lũ lớn, bùn tràn ra ngoài sẽ hủy hại cả một miền từ bắc xuống nam[34], thêm vào cả chục ngàn ha rừng thiên nhiên và nguyên sinh trên đất nhượng giao cho Tàu đã bị phá hoại,và hàng ngàn người Hoa (nếu không hơn, vì ai dám kiểm soát số người cư trú trong phần đất nhượng cho Tàu), trên nguyên tắc là công nhân được nhà thầu Tàu mang theo, sống nhan nhản tại Tây Nguyên, ăn ở với phụ nữ trong vùng và sinh con đẻ cái ở đó (theo dư luận số trẻ con lai Tàu có quốc tịch Tàu nơi đó đã lên tới ít nhất 3000, khiến Trung cộng đòi Việt Nam mở trường học dạy tiếng Tàu cho chúng). Đấy là không kể sự phá rừng Tây Nguyên vì lý do phát triển đã tiêu diệt cả một nền vãn hóa đặc trưng của đồng bào Thượng, đưa họ vào cảnh lầm than điêu đứng.

Nhà máy thép Formosa :

Năm 2008, Bắc Kinh lại làm áp lực chính trị và đặc biệt tài chính (qua tiền hối lộ các quan chức) với Hà Nội để Việt Nam chấp nhận cho tập đoàn Formosa Plastic mở một nhà máy gang thép tại Hà Tĩnh cùng một nhà máy nhiệt điện ở ngay bờ biển. Để thực hiện dự án được khoe là trị giá 28,5 tỷ USD, 10 tỷ trong giai đoạn đầu, tập đoàn đã lập ra một công ty con lấy tên là Hưng nghiệp Formosa Hà Tĩnh, gọi tắt là công ty Formosa. Nghe tên thì tưởng Formosa thuộc về Đài Loan, nhưng trên thực tế, công ty con này đã bán hầu hết cổ phần cho công ty Trung Quốc và đấy là một công ty của Tàu cộng. Bắc Kinh bèn chọn một dãy đất ở dưới Đèo Ngang gồm cảng Sơn Dương tại Vũng Áng (một hải cảng nước sâu có thể tiếp nhận tàu thủy tới 50.000 DWT), một khu hết sức xung yếu của Việt Nam, và năm 2010 bắt cặp bán nước Nông Đức Mạnh – Nguyễn Tấn Dũng cắt tại đó cho Formosa 3.300 ha (gồm rừng mưa quý giá chẳng bao lâu bị chúng phá sạch), dưới hình thức cho thuê dài hạn 70 năm nhưng thật ra là gần như cho không vì đất được miễn đủ thứ thuế, ngay cả tiền thuê đã rẻ bèo còn được miễn trong 15 năm.[35] Thêm vào chúng còn được quyền tùy nghi xây cất cơ sở hạ tầng cùng đưa công nhân của chúng đến ở và để có chỗ ở cho công nhân chúng đang xây một chung cư lớn trên 14 ha cắt thêm cho chúng tại Kỳ Anh.

Kệ cho dư luận bàn tán và đám dân nghèo bị cướp đất kêu ca, dự án Formosa được tiến hành năm 2012. Hơn ba năm sau (2015) ai cũng có thể nhận thấy trên Google map rằng trong khu nhượng địa Formosa, được xây cả một thành phố với nhiều kiển trúc biệt lập trong đó nhà máy thép chỉ là một cơ quan phụ.

Ngày 6/4/2016, dân Vũng Áng ngủ dậy ra biển thấy cá chết chồng chất trên bãi. Hiện tượng mỗi ngày một tăng cho tới ngày 18/4 hàng hàng cây số bờ biển miền Trung đầy dãy cá chết. Thảm họa này không hề được cơ quan chính quyền quan tâm. Để tìm hiểu nguyên nhân, ngư dân trong vùng lặn xuống biển và khám phá ra một dòng nước thải màu nâu cam tuôn ra từ một ống ngầm của nhà máy thép. Phải đợi sáu tuần sau những cuộc biểu tình dài dẵng của ngư dân Hà Tĩnh chống Formosa, quan chức nhà nước mới lên tiếng công nhận đấy là một thảm họa lớn và khiến công ty nhận trách nhiệm đồng thời nhận bồi thường 500 triệu USD. Số tiền này chẳng đáng là bao so với những thiệt hại gây ra : biển chết, cả triệu ngư dân mất công ăn việc làm, ngành cá và hải sản miền Trung suy sụp gây ra nạn thất nghiệp ; nam nữ thanh niên và trung niên phải đi tha phương cầu thực. Mà không rõ số tiền đã được trao trả cho phía Viêt Nam chưa hay vào túi ai rồi, bởi người dân miền Trung từ hơn một năm nay vẫn không có trợ cấp từ cơ quan nhà nước. Và hơn một năm sau, nước thải đỏ vẫn tiếp tục chảy ra biển, lan dần tới Đà Nẵng.

Điều khó hiểu là Trung Quốc với Việt Nam lập nhà máy gang thép để làm gì, khi Trung Quốc đang phải trữ một lượng thép lớn không bán được do sản xuất thặng dư so với nhu cầu thế giới, và Việt Nam đã có nhiều nhà máy thép nhỏ hoạt động một nửa công suất cùng một nhà máy thép lớn ở Thái Nguyên (Tisco) đang xây dở[36]. Lại nữa, Formosa không phải là một tập đoàn lành nghề thép, và nhà thầu Trung Quốc chỉ biết nhập thiết bị kém cỏi của nước họ, làm sao chúng dám bảo đó sẽ là nhà máy thép lớn nhất và tối tân nhất Đông Nam Á ? Thêm vào, công ty Trung Quốc làm chủ dự án 10 tỷ nhưng thực vốn chỉ có 3,8 tỷ, còn lại phải vay ngân hàng ; thế là thường, nhưng tại sao nhà nước Việt Nam lại nhận bảo lãnh số tiền chúng vay nước ngoài biến nó thành nợ công, rồi cho phép chúng vay thêm ngân hàng thương mại VN tới 40 tỷ ? Phải chăng đây là một cách cướp tiền của dân qua Formosa ? Sự thỏa thuận giữa Bắc Kinh và tặc quyền Hà Nội thật rất chi là mờ ám[37].

Ngoài ra, tập đoàn Formosa có tai tiếng vì những hành sự phá hại môi trường, đi đến đâu là có chuyện ở đó. Bắc Kinh thừa biết vậy mà vẫn liên minh với đám doanh nhấn ấy ; chúng cố ý chọn Formosa chính vì lý do đó chăng, bởi mục đích ngầm của chúng là dùng Formosa để diệt dân miền Trung và thay thế họ bởi công dân của chúng ? Theo ban quản trị Formosa, nhà máy chưa hoàn thành hẳn tức chưa hoạt động thực sự, vậy chúng lấy ở đâu ra nhiều chất thải đến nỗi nhiễm độc cả một dọc 250 km biển ? Như nhiều nhân chứng nghi ngờ, nhà máy thép phải chăng chỉ là một công ty giải quyết chất thải trá hình ? Họ nói đã phát giác nhiều điểm chôn chất thải quanh nhà máy, ngay cả một trang trại 16 ha chứa rác của Formosa tại Kỳ Long[38]. Và liệu tặc quyền Việt Nam có biết chăng cái dụng ý biến đất nước thành bãi chứa rác công nghệ khồng lồ của Trung Quốc và Đài Loan ?

Tháng 9/2016, đương lúc lòng dân công phẫn về vụ Formosa, Bộ Công Thương tuyên bố đưa vào quy hoạch một dự án 10 tỷ USD để xây một nhà máy luyện cán thép lớn ngang Formosa tại Cà Ná, Ninh Thuận, trên 150 ha bờ biển được tỉnh cho thuê không lại thêm nhiều ưu đãi về thuế má và tiếp vận. Dự án do tập đoàn Hoa Sen đề xuất, nhưng tập đoàn này chỉ có nhiều nhất 300 triệu USD vốn, lại có khoản nợ bằng một nửa số vốn thì lấy đâu ra để đầu tư nếu không là bù nhìn của Trung Quốc[39] ? May mà vụ Formosa vẫn nóng nên cuối cùng TT Nguyễn Xuân Phúc phải yêu cầu tạm ngưng dự án. Nếu ngày nào nhà máy Cà Ná hoạt động và cũng xả chất thải không xử lý, chắc chắn phần biển miền Nam sẽ chết tiếp.

Nhà máy giấy trên sông Hậu và sông Tiền

Đồng bằng sông Cửu Long, vựa lúa của nước Việt, phì nhiêu nhờ vào vô số rạch tủa ra khắp đồng bằng từ hai nhánh chính Tiền và Hậu của sông Cửu Long. Muốn kiềm chế hay tiêu diệt miền Nam, chỉ cần đe dọa hay đầu độc hai con sông đó.

Tháng 5/2007, công ty Lee § Man của Trung Quốc (trụ sở tổng bộ tại Đông Quản, Quảng Đông) được tặc quyền cho phép thực hiện một liên hiệp nhà máy giấy trị giá 1,2 tỷ USD, gồm một nhà máy giấy tẩy trắng với công suất 330.000 tấn/năm, một nhà máy giấy cứng, bao bì cao cấp với công suất 420.000 tấn/năm, một nhà máy nhiệt điện, một nhà máy xử lý nước thải, và một bến cảng, tại một thửa đất 200 ha ở Phú An – Mái Dầm, huyện Châu Thành, Hậu Giang, ở đầu nguồn sông Hậu. Vì gặp khó khăn, đến 2014 công ty mới khởi động dự án.

Tuy không biết rằng công ty Lee § Man từng có thành tích làm ô nhiễm sông Dương Tử và Trường Giang ở ngay Trung Quốc nước họ, do suy luận các chuyên gia và dư luận lề đảng cũng thấy cần phải phản đối dự án, vì nó đe dọa sự sinh tồn của sông Hậu, là con sông nuôi dưỡng đồng bằng sông Cửu Long[40]. Công ty chỉ vận trù 20% dự án với cây nguyên liệu còn sẽ phải dùng giấy vụn và giấy phế liệu nhập từ các nước khác. Không rõ nhà máy sẽ dùng phương thức gì để tẩy trắng giấy cũ[41], bởi tùy theo phương thức chất thải sẽ ít/nhiều độc hơn, nhưng theo lượng nước lớn trù tính (20.000 đến 50.000 m3/ngày-đêm) xả ra ngoài thì công nghệ dùng không tân tiến lắm. Nhà máy giấy thuộc loại công nghiệp gây nhiều ô nhiễm nhất, nếu hệ xử lý nước thải không nghiêm ngặt, nước đầy cơ chất clo như dioxin, cộng với phénol, hydrôcacbua, kim loại vv. sẽ sớm tiêu diệt hết sinh vật và thực vật trên và trong sông rạch miền Tây Nam Bộ ; ngay nếu có hệ xử lý tốt, nó không thể loại hết các chất độc, lại nữa nó dùng quá nhiều nước nên chiếm phần nước ngọt dành cho các sinh hoạt khác ; kết quả sẽ là sông chết, thủy sản chết, lúa chết và người cũng sẽ chết theo[42]. Mới đi vào giai đoạn thử nghiệm sáu tháng kể từ đầu tháng ba, nhà máy đã làm cho dân Châu Thành khổ vì bụi bậm, mùi hôi thối và tiếng ồn. Sau một tháng bộ Tài nguyên môi trường mới thức tỉnh và bắt nhà máy sửa sai, nhưng nhà máy vẫn được chạy thử.

Nhà máy giấy ở Hậu Giang chưa xây xong thì đầu năm 2016, chỉ trong ba tháng, công ty Chang Yang Holding Limited (nguyên của Đài Loan nhưng năm 2008 đã trở thành công ty con của Tập đoàn Nine dragons paper holdings limited của Trung Quốc) đã được cấp giấy phép xây một nhà máy giấy khác tên là Đại Dương tại Long Giang, Tân Phước, Tiền Giang, trên một thửa đất 22ha ở đầu nguồn sông Tiền, với tổng vốn đầu tư là 220 triệu USD, để sản xuất giấy duplex, giấy kraft và giấy gia dụng[43]. Nó sẽ xả nước vào kênh Năng là đường tuyến đi vào Đồng Tháp Mười. Nhỏ hơn Lee § Man, nó cũng sẽ dùng nguyên liệu giấy vụn và giấy phế bỏ. Theo hợp đồng, tháng 8/2017 nhà máy sẽ đi vào hoạt động nhưng dư luận yêu cầu nhà nước thu hồi dự án ; trong trường hợp này công ty Chang Yang đòi được bồi thường 10 triệu USD.

Nhà máy điện :

Để có điện, tặc quyền Việt Nam thoạt đầu noi gương Trung Quốc, triệt để khai thác thủy điện. Nhà nước chỉ công nhận có 888 nhà máy thủy điện, nhưng theo báo The diplomat thì Việt Nam có hơn 7000 (!) đập hay đơn vị thủy điện. Từng đó nhà máy chỉ cung cấp được 30% điện trong nước. Nguyên do của sự kiện là xây đập chỉ là có cớ để được cấp đất cho hồ chứa nước, mà đất ở trên cao để xây đập thường là đất phủ rừng già có gỗ quý. Được giấy phép xây đập là có thể phá rừng buôn gỗ có lợi lớn. Thành thử rất nhiều đập bị xây bởi những kẻ chẳng biết gì về công nghệ thủy điện (phần lớn là người Hoa biết đút lót quan chức địa phương) không vững chắc nên thường bị vỡ, không được quản lý tử tế vả xả nước bất thần, gây ra nhiều thiệt hại cho dân gian.

Không còn nơi để khai thác thủy điện, ngõ hầu đáp ứng nhu cầu sản xuất điện để kèm theo sự phát triển kinh tế[44], Việt Nam chọn sự khai triển nhà máy nhiệt điện, chủ yếu nhiệt điện than thay vì hướng về một năng lượng tái tạo như gió thích hợp với một nước có hơn 3000 km bờ biển. Song, về sự gây ô nhiễm không khí thì nhiệt điện đoạt kỷ lục, ở đâu có nhà máy nhiệt điện thì trời u tối, bụi than tô đen nhà cửa và vật dụng, số dân cư mắc bệnh đau phổi gia tăng hẳn.  Bắc Kinh đã phải đóng cửa nhà máy nhiệt điện của chính họ. Thế nhưng Hà Nội quy hoạch cho xây 20 nhà máy nhiệt điện[45], tính sẽ tăng số đó lên tới 80 vào năm 2030. Bắc Kinh khuyến khích quyết định ấy và lợi dụng nó để du nhập công ty của họ tại những địa điểm trọng yếu do chúng chọn, ví như Vĩnh Tân 1 ở Bình Thuận, hiện là nhà máy điện lớn nhất Việt Nam, trị giá 1,75 tỷ USD, nằm trên 58 ha cạnh khu bảo toàn biển. Trên 20 nhà máy nhiệt điện hiện hữu, có 15 do Trung cộng làm chủ hoặc tổng thầu, toàn là những dự án đồ sộ, có tác động lớn trên môi trường, mà công nghệ của Tàu về nhà máy than rất lạc hậu, nên dễ xảy ra sự cố, như với nhà máy Duyên Hải 1, vừa mới đi vào hoạt động tháng 1/2016 đã khiến dân lân cận nghẹt thở vì khói bụi, đe dọa nghề muối của họ[46].

Hậu quả ô nhiễm môi trường:

Ngoài ra, Trung Quốc còn chuyển sang Việt Nam hàng loạt nhà máy nữa, toàn những công nghiệp nguy hại như nhà máy nhựa, nhuộm, vv. Hậu quả là với một mạng nhà máy lớn bé có tác động gây ô nhiễm phủ khắp Việt Nam, đặc biệt ở những điểm xung yếu của đất nước như tại đầu nguồn nước, cạnh các thành phố lớn và các khu nông nghiệp quan trọng nhất, chúng có thể dễ dàng đe dọa và giết hại chúng ta mà không mất một viên đạn[47]. Không cần đánh đuổi, với sự trợ giúp của lũ tay sai tham ô bất tài, chúng đã đẩy khỏi Việt Nam hơn 2,5 triệu người, bắt buộc phải bỏ nước ra ngoại quốc để kiếm ăn và lập cư[48]. Nhờ vào sự khống chế nguồn nước ở thượng lưu sông Cửu Long, một nửa miền Tây Nam bộ gần như đã chết, và nông dân đã phải bỏ nhà bỏ đất (được người Hoa sẵn sang mua lại) đi nơi khác, khiến nghề nông thiếu nhân công. Ở miền Trung cũng vậy, do biển chết, hàng triệu người mất công ăn việc làm, nam nữ có học và khỏe mạnh phải bỏ nhà ra nước ngoài ; cứ nom những đoàn biểu tình ở Hà Tĩnh gồm toàn người già, phụ nữ và trẻ con mà phát buồn.  Điều ô nhục cho đất nước là phần lớn những người dân di tản đó ra nước ngoài chẳng phải để nở mặt nở mày với người mà để làm mọi cho dân họ, cho cả dân Căm Bốt và Lào, một hiện tượng không ai tưởng tượng nổi trước 1975. Còn những người ở lại thì sao ? Ngoại trừ thiểu số trục lợi nhờ vào Đảng, toàn dân sống thường trực trong sự lo âu : lo bị chân tay của đảng hạch sách đã đành, họ còn đặc biệt lo cho sức khỏe của gia đình họ : sống thì phải thở, phải ăn, phải uống, phải rửa ráy, nhưng làm sao biết được và tránh được không khí độc, nước độc, thức ăn độc khi bụi bẩn ngập không gian, khi sông ngòi đục ngầu với rác rưởi, khi mắm muối phát sinh từ biển chết, khi rau quả thịt tẩm hóa học tràn lan ? Số người Việt mắc bệnh ung thư càng ngày càng tăng. Theo cơ quan y tế quốc tế (WHO) năm 2015 mỗi ngày ở Việt Nam có 360 người chết vì ung thư, và có thêm 115.000 ca ung thư mới, và năm 2020 Việt Nam sẽ là nước có nhiều người mắc bệnh ung thư nhất thế giới[49].

Tập Cận Bình và đồng bọn có thể vỗ đùi cười, vì mưu đồ của chúng diễn ra như ý muốn. Dân Việt Nam đang dần dần bị tiêu diệt, thanh niên trai tráng còn sức chống lại chúng thì đã và đang bỏ nước không có mặt tại nhà ; còn lại những người ốm yếu làm gì được chúng. Trừ phụ nữ có thể dùng làm gái cho chúng, chúng chẳng màng gì đến dân Việt. Chúng chỉ cần làm chủ Việt Nam để khai thác dầu mỏ, khoáng sản và lập căn cứ quân sự canh giữ Biển đông.  

SỰ ĐE DỌA BINH ĐAO

Trong khi các nước văn minh chỉ cho xí nghiệp nước ngoài hoạt động nếu họ mang đến việc làm cho dân bản xứ, tặc quyền Hà Nội cho phép các công ty Trung cộng đem công nhân của chúng theo. Ngoài cách vào Việt Nam dưới hình thức công nhân, dân Trung Quốc có thể du lịch vào Việt Nam rồi không về nước, hay vào lậu thẳng trong các máy bay và tàu thủy của nước chúng. Các cơ quan công quyền Việt Nam (được chỉ thị) không dám kiểm soát giấy tờ người Hoa, cũng không có quyền vào các khu nhượng cho Trung cộng, cho nên hiện chẳng ai rõ có bao nhiêu Hoa kiều, công nhân hay không, sinh sống tại Việt Nam[50]. Điều hiển hiện là đám Hoa kiều phần lớn là đàn ông vạm vỡ, có nhiều khả năng đấy là quân nhân trá hình. Vả lại trong các khu đặc nhượng bao la như Bauxit Tây Nguyên và Formosa, Trung cộng có thể chứa cả vạn người, cả đống khí giới mà chẳng ai biết. Tin đồn còn rao Trung cộng đã đào hầm trong các xí nghiệp lớn của chúng ngoài hai con đường hầm đủ rộng cho xe tăng tàu bò chạy từ Tây Nguyên xuống Đồng Nai.

Như vậy, trong trường hợp phải dùng tới giải pháp binh đao, Trung cộng coi như đã có sẵn nhiều căn cứ quân sự trong đó chúng đã chuẩn bị cả chục sư đoàn. Từ biên giới Bắc Việt do chúng kiểm soát, chúng có thể điều động thêm binh lính tiến vào Hà Nội. Tại cảng sâu Vũng Áng là cảng có thể tiếp nhận tàu thủy có 30.000 tấn trọng tải và tàu ngầm, chúng có thể cho quân đổ bộ vào miền Trung để kết hợp với các sư đoàn ở trong Formosa và tấn công các tỉnh ngoài Trung rồi cắt Việt Nam làm hai. Từ Hải Nam, Hoàng Sa và Trường Sa chúng có thể dội hỏa tiễn hay cho phi cơ dội bom vào Đà Nẵng, Đà Lạt, Nha Trang. Những sư đoàn đóng ở Tây Nguyên sẽ đổ xuống miền Nam đồng thời với quân đội Miên và Lào là hai nước hiện bị Trung cộng chi phối.

Tóm lại, mộng thôn tính Việt Nam của Trung Quốc chưa bao giờ dừng từ xưa tới nay. Với sự hỗ trợ đắc lực của tặc quyền Hà Nội chúng gặp thời cơ sáp nhập Việt Nam một cách khôn khéo êm ả theo kiểu tầm ăn dâu, không cần phải đấu đá ; chỉ trong trường hợp bất đắc dĩ như xảy ra chiến tranh Biển đông hay cuộc khủng hoảng nào khác chúng mới phải dùng tới quân đội. Năm 2008 trong trang điện tử của Sina.com, chúng huênh hoang sẽ đánh chiếm được Việt Nam trong 31 ngày[51], nhưng ngày nay nhờ sự tăng cường của quân đội chúng, thời gian đánh thắng sẽ ngắn hơn nhiều. Bởi chúng được sự tiếp tay của bè lũ Hán nô đã vô hiệu hóa quân đội Việt Nam. Tướng tá Việt Nam hiện là người Trung Quốc hay đã được Trung Quốc huấn luyện. Để dễ cài lính Trung cộng vào quân đội Việt Nam, năm 2009 tặc quyền Hà Nội đã thay đổi quân phục Việt Nam cho giống hệt quân phục Trung Quốc, chỉ khác cái mũ của lính Việt có thêm đường viền đỏ và nếu nhìn kỹ màu xanh lục của quân phục Trung cộng đậm hơn một chút[52] ; nếu lính Trung cộng gắn thêm đường viền trên mũ hoặc bỏ mũ ra, dân Việt Nam làm sao phân biệt được quân thù với quân ta. Hay là, đáng sợ hơn, quân ta đã biến thành quân thù rồi ?

Hỡi dân Việt Nam, hãy thức tỉnh ! Giặc nội xâm với giặc ngoại xâm đang tàn phá nước ta, kìm kẹp dân ta ! Tất cả những lời hoa mỹ trấn an mà đảng cộng sản rót vào tai các bạn chỉ là những lời dối trá lừa bịp. Hãy nhìn những gì chúng làm và nhất là hãy nhìn xung quanh các bạn.  Sự thật còn trầm trọng hơn những điều tôi ghi chép vì thiếu tài liệu tôi không tra được hết. Giặc Tàu đang chùm lưới trên đầu các bạn. Muộn nhất là năm 2020, nhưng có nhiều triệu chứng là sẽ sớm hơn, Trung Quốc sẽ chính thức hóa sự thống trị của chúng, và lần này dân ta sẽ không phải chịu một cuộc đô hộ ngàn năm nữa đâu mà một cuộc diệt chủng vĩnh viễn, thiểu số sống sót sẽ bị Hán hóa quên hẳn giống nòi. Bè lũ bán nước, biết trước đại họa từ hai chục năm nay, đã ngày đêm kiếm cách bóc lột các bạn, cướp đoạt tài sản quốc gia, tẩu tán tiền của ra nước ngoài để, sau khi chốn chạy, phè phỡn trên nước mắt và sương máu của các bạn. Chúng đã gửi trước vợ/chồng con cái chúng sang các nước tư bản « dãy chết » để tránh nạn. Sự bất tài và tham ô của chúng cùng sự khuyên bảo xảo quyệt của giặc Tàu đã làm cho kinh tế nước nhà kiệt quệ, vỡ nợ đến nơi. Vì trong ngân khố quốc gia hiện nay chỉ còn 40 tỷ USD ngoại tệ mà nợ công chồng chất và năm nào ngân sách cũng bội chi khoảng 7 tỷ USD. Con số nợ công chính thức cho 2017 là 117 tỷ USD (= 64% GDP), nhưng theo nhiều chuyên gia, phải nhân gấp 2 gấp 3 con số ấy[53]. Trong khi đó, số tiền do các quan chức Việt Nam biển thủ giấu nhẹm cộng lại lên tới gần ngàn tỷ USD[54]. Chỉ có một lối thoát khỏi cảnh nô lệ duy nhất cho các bạn là vùng lên đánh đổ cái chế độ cộng sản bán nước hiện tại, để lập lên một thể chế tự do độc lập thực thụ có tư cách tố giác các thỏa ước bất bình đẳng ký kết với kẻ thù bởi tập đoàn Hán nô, có thể liên minh với các quốc gia tự do khác để có hậu thuẫn đương đầu với giặc Tàu. Vấn đề không còn là kiên nhẫn đợi chờ cho đảng từ từ thay đổi và giải thể, vì thời gian quá kíp. Các bạn không còn năm, mà chỉ còn tháng, có cơ chỉ còn tuần để xoay ngược vận mệnh của các bạn và con cháu các bạn. Hỡi toàn dân Việt Nam, hãy nghe tiếng gọi của tổ quốc và tổ tiên, hãy tạm gạt những bận lòng cá nhân để cùng nhau giật lại quyền công dân khỏi tay giặc. Chúng có hung dữ đến đâu, chúng chỉ có thể đàn áp trăm người, nghìn người, cả vạn người, nhưng hàng trăm nghìn người, hàng triệu người xuống đường không thôi, chúng làm gì nổi ? Đồng bào tôi ơi ! Can đảm vào ! Hãy tỏ cho thế giới rằng tinh thần bất khuất từ Trưng Trắc đến Nguyễn Huệ còn nung nấu trong lòng các bạn ! Các bạn nhất trí quật cường thì lịch sử Việt Nam sẽ tiếp tục tiến và ghi ơn các bạn.

Đặng Phương Nghi

Paris, 30/4/2017

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

.

[1] Người đầu tiên nêu ra việc giả mạo này là một tác giả Đài Loan trong một cuốn sách có nhan đề là « Hồ Chí Minh » viết bằng tiếng Nhật năm 1946, và điều ông nói được xác định bởi một tờ báo của đảng CS Trung quốc  tại Cương Sơn năm 1949 ; nhưng sự kiện được ếm nhẹm cho tới đến năm 2008, khi Hồ Tuấn Hùng, một học giả cũng người Đài Loan cho ra quyển « Hồ Chí Minh sinh bình khảo » trong đó ông dẫn chứng lai lịch Tàu Đài Loan, gốc Hẹ, của Hồ Chí Minh/Hồ Tập Chương. Nhưng phaỉ tới 2013, khi sách này được dịch ra việt ngữ bởi Thái Văn, vấn đề Hồ Chí Minh giả mới được nhiều người Việt Nam đặt ra, tranh luận hay thêm chứng cứ. Có nhiều bài đứng đắn trên Mạng, để có một ý niệm rõ ràng xem : Trần Việt Bắc, Hồ Chí Minh : Đồng chí Nguyễn Ái Quốc và tôi (http://www.geocities.ws/xoathantuong/tvb_hcmdongchi.htm).

 

[2] Xem : Thụy khuê, Nguyễn Ái Quốc, lai lịch và văn bản, trong Vinasia.org .

 

[3] Xạo ở hai điểm : Thứ nhất về phần tuyên ngôn thì Bảo Đại đã tuyên bố Việt Nam độc lập trước rồi (Bảo Đại ngày 12/3/1945,Hồ Chí Minh ngày 2/9/1945 ; thứ hai về sự độc lập thì Hồ Chí Minh không hề giành nổi độc lập cho Việt Nam từ tay chính phủ bảo hộ Pháp, mặc dầu ông ta chạy chọt đủ cách với chính khách Pháp khi sang Pháp vào tháng 6-9/1946 ; ngược lại qua thỏa ước ký với Bảo Đại ngày 5/6/1948 Pháp rõ ràng « long trọng thừa nhận sự độc lập của Việt Nam và để cho Việt Nam tự do thực hiện sự thống nhất của mình ».

 

[4] Xem : Đặng Chí Hùng, Bằng chứng bán nước toàn diện của đảng cộng sản VN, trong blog Sinicization of Indochina ( http://namviet.net/blog-hanhoa/?p=657#.WNaot7g8acM) : Giao ước có tên “Ghi nhớ hợp tác Việt Trung” – số hiệu (VT/GU- 0212) ký ngày 12/06/1953 tại Quảng Tây giữa Hồ và Mao như sau:“Trước tình hình quân đội thực dân Pháp đang củng cố xâm lược Việt Nam. Đảng cộng sản nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa và đảng Lao động Việt Nam dân chủ cộng hòa nhận thấy cần có sự tương trợ và giúp đỡ lẫn nhau để giữ tình đoàn kết hai đảng, chính phủ và nhân dân hai nước như sau:

Điều 1: Chính phủ Trung Quốc sẽ đồng ý viện trợ vũ khí theo yêu cầu chi viện của quân đội nhân dân Việt Nam. Ngoài ra sẽ gửi các cố vấn, chuyên gia quân sự để giúp đỡ quân đội nhân dân Việt Nam.

Điều 2: Đảng Lao động do đồng chí Hồ Chí Minh lãnh đạo đồng ý sáp nhập đảng Lao Động Việt Nam là một bộ phận của đảng cộng sản Trung Quốc.

Điều 3: Hai bên thống nhất Việt Nam dân chủ cộng hòa là một bộ phận của cộng hòa nhân dân Trung Hoa với quy chế của một liên ban theo mô hình các quốc gia nằm trong Liên Bang Xô Viết (Phụ lục đính kèm).

 

Điều 4: Trước đảng và chính phủ hai nước cần tập trung đánh đuổi thực dân Pháp và giành lại chủ quyền lãnh thổ cho Việt Nam. Các bước tiếp theo của việc sáp nhập sẽ được chính thực thực thi kể từ ngày hôm nay 12/06/1953.

 

Điều 5: Chính phủ cộng hòa nhân dân Trung Hoa đồng ý cung cấp viện trợ kinh tế cho chính phủ Việt Nam dân chủ cộng hòa theo thỏa thuận đã bàn giữa chủ tịch Mao Trạch Đông và chủ tịch Hồ Chí Minh (Phụ lục đính kèm).

 

….Ký tên: Hồ Chí Minh và Mao Trạch Đông”

 

 [5] Tháng hai 1979, để trừng trị Việt Nam dám đánh chiếm Căm Bốt, Đặng Tiểu Bình cho lùa hơn 600 000 đội quân xâm nhập Việt Nam, tàn phá các tỉnh biên giới, gặp ai là chém giết không ngừa người già trẻ nít, nhưng nhờ sự phản kháng kịch liệt của binh lính và dân quân tự vệ, quân Tàu phải rút lui tháng sau, nhưng sau đó lại tiếp tục gây hấn và chiến tranh giữa hai bên kéo dài tới tận 1989 ; chính trong thời gian này, năm 1988, Trung Quốc đã chiếm đóng đảo Gạc Ma ở Trường Sa ; nhưng vì từ năm 1987, thấy Nga Sô có cơ nguy biến với chính sách cởi mở của Gorbatchev, nhóm cầm quyền Hà Nội đã có tâm đầu hàng Trung cộng nên cấm ngặt binh sĩ ở Gạc Ma chống trả, khiến họ chết một cách tức tưởi lãng xẹt. Về sự tàn bạo của chiến tranh Việt-Trung dưới mắt của chính người Hoa, xem : Tù binh chiến tranh Việt Nam – Trung Quốc 1979-1989, trong Phan Ba’s Blog, 24/2/2017 (https://phanba.wordpress.com/2017/02/24/tu-binh-chien-tranh-viet-nam-trung-quoc-1979-1989/) .

 

[6] Xem bài báo của Kerby Anderson Nguyễn đăng lại trong Văn thơ Lạc Việt (http://vantholacviet.com/tuong-cong-san-viet-nam-ha-thanh-chau-da-xin-ty-nan-chinh-tri-tai-hoa-ky-va-tiet-lo-am-muu-ban-nuoc/ ) và trong trang web của Việt Nam cộng hòa hải ngoại : http://www.vnchhiepdinhparis1973.com/SUB_TaiLieuLichSu/TaiLieuLS1307072304.shtml . Ngoài bài báo của ông K.A Nguyễn không thấy ai khác nói về tướng Hà Thanh Châu, nhưng mặc dầu trên Mạng thường được tuôn ra nhiều tin đồn thất thiệt, những điều được tác giả nêu ra coi như khả tín vì trùng hợp với những tin xuất từ nhiều nơi khác. Năm 2014, hành động bán nước của tập đoàn cầm quyền Hà Nội được hai tờ báo Tân Hoa Xã và Hoàn Cầu thời báo của Trung Quốc công nhận, khiến cho dư luận ở Việt Nam xôn xao, nhưng nhà nước cộng sản không chịu công bố mật ước, chỉ cho ban Tuyên giáo phủ nhận và giải thích dòng dài về nội dung của thỏa ước. Song hành xử ngang ngược của Trung cộng tại Việt Nam cùng những nhượng bộ hèn mạt đối với chúng trên thực tế của nhóm cầm quyền Hà nội không thể không minh định cho tính xác thực của tin tức trên.

 

[7] Diện tích mất đi được ước chừng từ 700 đến15000 km2. Xem bài của Tèo Ngu Khìn, Hơn 15 000km2 đất của VN mất vào tay ai, trong Dân làm báo ( http://danlambaovn.blogspot.com/2016/10/hon-15000-km2-at-cua-viet-nam-mat-vao.html)  và của Trương Nhân Tuấn, Việt Nam có mất đất… ,trong blog Những vấn đề Việt Nam (http://nhantuantruong.blogspot.fr/2013/11/viet-nam-co-mat-at-mat-bien-qua-hai.html) . Một việc đơn giản để biết về con số đất mất đi là so sánh diện tích toàn thể Việt Nam được các nhà địa lý hay cơ quan địa lý ghi nhận trước và sau 2000. Kẹt một cái là các sách báo không đồng nhất về con số, và ngay trong cùng một bài các tác giả đứng đắn nhất cũng đưa ra nhiều con số mâu thuẫn nhau. Tuy nhiên, có thể có một ý niệm về số đất mất đi qua hai con số trước sau 2000 nêu ra trong cùng một bài báo cáo về rừng của một nhóm nhà nghiên cứu địa lý (Phạm Thu Thủy, Moira Moelino vv., Bối cảnh REDD+ ở Việt Nam…, Cifor, Bogor Barat, 2012). Những tác giả này công nhận con số 14,3 triệu ha rừng tương đương với 43% diện tích cả nước cho năm 1943 của các nhà địa lý châu Âu, tức tổng diện tích năm đó là 332.679 km2, và con số năm 2010 của FAO theo đó 13,797 triệu ha bao phủ 44% diện tích cả nước, tức tổng diện tích năm đó là 313.568 km2. Số chênh lệch giữa hai tổng diện tích = 19.111 km2 có thể được coi như diện tích bán cho Tàu.

 

[8]  Khi so sánh các bản đồ, Vũ Hữu san, trong bài Bản đồ phân chia vịnh Bắc Việt, cho thấy Việt Nam chỉ còn 45% vịnh thay vì 53% như chính thức được công bố (http://vuhuusan05.tripod.com/bandophanchia.htm ). Xem thêm: Đại Dương, Ai đang mãi quốc cầu vinh ?, trong Vietnam daily, 23/4/2002 (http://www.vietnamdaily.com/index.php?c=article&p=7775 .

 

[9] Có thể bản đồ đó đã bị nhà nước thu hồi, nhưng Trung cộng có chụp lại nó trong tài liệu tuyên truyền của Bắc Kinh. Đối với quốc tế, Trung cộng luôn luôn khẳng định rằng hai quần đảo HSTS thuộc về lãnh thổ Trung Quốc từ thời xa xưa, và đưa ra một số cứ liệu lịch sử gượng gạo, nhưng trong một thông báo của nhà cầm quyền Bắc Kinh đọc trên đài truyền hình « Tiếng nói nhân dân Trung Hoa » phát thanh bằng tiếng Việt, tôi thấy lần đầu tiên Trung Quốc công khai tuyên bố Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam nhưng đã được Cộng sản Việt Nam nhượng cho Trung Quốc : «… Chúng tôi đồng ý là Hoàng Sa và Trường Sa và bờ biển thuộc Việt Nam, nhưng cộng sản Việt Nam đã ký công hàm do thủ tướng Phạm Văn Đồng ngày 7/6/1958. Trung Quốc có đầy đủ những chứng cứ không thể chối cãi trên vùng biển, và Trung Quốc sẽ được khai thác dầu khí của Việt Nam, cộng sản Việt Nam sẽ không thể làm gì được… » (https://www.youtube.com/watch?v=RCLlsvpRNhg) .

 

[10]  Bằng chứng, hình của cờ Đoàn thanh niên này trong Wikipedia pháp ngữ, mục Drapeau de la république populaire de Chine. Trong một thời gian tỉnh Phúc Kiến cũng có một lá cờ sao vàng nhưng khác ở chỗ nền của nó chia làm hai, nửa xanh, nửa đỏ (xem trên mạng mục : cờ của Phúc Kiến, tiếng anh), và có thể đó là lá cờ toán quân Việt Minh cầm khi tiến vào Hà Nội năm 1945, theo lời tả của một số nhân chứng, nhưng chắc chắn đấy là cờ (với phần nền xanh nhạt hơn) được Mặt trận giải phóng miền Nam chọn làm cờ hiệu sau này. Ngoảnh đi ngoảnh lại đảng cộng sản Việt nam không ngừng loay hoay với cái gốc gác Tàu cộng của nó.

 

[11] Xem trong RFA ngày 12/1/2017, Cưỡng chế tượng Trần Hưng Đạo tại tư gia là trái luật : http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/will-statue-inside-private-property-be-evicted-illegally-ha-01122017080011.html/.

 

[12] Theo thống kê của « Biên phòng » ngày 18/1/2017, thì trong năm 2016 tổng kim ngạch thương mại Việt-Trung là 70,6 tỷ USD, trong đó xuất khẩu là 21,8 tỷ và nhập khẩu 49,9 tỷ. Đặc biệt là số do Trung Quốc và Việt Nam đưa ra rất khác nhau. Như về năm 2015, theo « Bộ công thương Việt Nam » (báo ngày 9/11/2016), thống kê của hải quan VN cho biết tổng kim ngạch thương mại Việt-Trung là 66,6 tỷ USD với 17,1 tỷ xuất khẩu và 49,5 tỷ nhập khẩu ; nhưng phía Trung Quốc đưa ra con số tổng kim ngạch = 95,8 tỷ USD với 29,67 tỷ nhập khẩu (từ VN) và 66,14 xuất khẩu (từ TQ) – http://www.mofahcm.gov.vn/vi/mofa/cn_vakv/ca_tbd/nr040818094447/ns150401025706  – không hiểu số chênh lệch những 29,2 tỷ USD là do đâu ? do sự buôn lậu hay biển thủ tại Việt Nam ?

 

[13] Xem : Brantly Womack, Vietnam and China in an era of uncertainty, The Asia Pacific journal, 9/2009, do Ngô Bắc dịch, trong http://www.gio-o.com/NgoBac/NgoBacWomackBatDinhKinhTe.htm .

 

[14] Xem bài báo trên.

 

[15] Theo giá thị trường năm 2016, than Nam Dương rẻ nhất : 45,3 USD/1 tấn, than Úc : 53 USD/1 tấn, than Nga : 63 USD. Không hiểu vì lý do gì Việt Nam đi nhập thêm 1,5 triệu tấn than Tàu với giá cứa cổ là 85 USD/1 tấn. Xem : Nguyễn Tuyền, Than nhập từ Trung Quốc về Việt Nam giá đắt nhất thế giới, trong Dân trí, 16/10/2016 (http://dantri.com.vn/su-kien/than-nhap-tu-trung-quoc-ve-viet-nam-gia-dat-nhat-the-gioi-20161016063417389.htm) .

 

[16] Trong bài « Quan hệ thương mại Việt Trung, bối cảnh và những vấn đề đặt ra » của Doãn Công Khánh, đăng trong Tạp chí Cộng sản, 14/8/2016, có câu : « Điều đáng ngạc nhiên là ngay cả đối với mặt hàng rau, củ, quả, Trung Quốc cũng xuất sang Việt Nam số lượng gấp ba lần mức mà nước này nhập từ Việt Nam. » (http://www.tapchicongsan.org.vn/Home/Doi-ngoai-va-hoi-nhap/2016/40377/Quan-he-thuong-mai-Viet-Trung-Boi-canh-va-nhung-van.aspx ). Đứng ở quan điểm “âm mưu làm hại kinh tế và dân Việt của Bắc Kinh” thì sự thâu mua mặt hàng tương đối tốt của Việt Nam rồi tràn ngập Việt Nam với thực phẩm độc bẩn không có gì lạ.

 

[17] Trên thực tế, trong tinh thần “hữu nghị”, Việt Nam để cho xe và người của Trung cộng qua cửa khẩu một cách dễ dãi, nhưng ngược lại, theo như báo Biên Phòng ngày 18/1/2017, Trung Quốc luôn luôn gây phiền nhiễu cho xe chở hàng Việt Nam ở biên giới : “các cơ quan chức năng trung ương của Trung Quốc thường xuyên kiểm tra hoặc đưa ra yêu cầu đối với hang nhập khẩu qua đường tiểu ngạch… Những đợt kiểm tra giám sát và các yêu cầu mới đưa ra thường gây gián đoạn khó khăn cho hàng Việt Nam xuất sang Trung Quốc, có đợt gián đoạn dài ngày gây ách tắc nhiều hàng hòa và tổn thất cho các doanh nghiệp Việt Nam.”   (http://www.bienphong.com.vn/viet-nam-tro-thanh-doi-tac-thuong-mai-lon-nhat-cua-trung-quoc-trong-khu-vuc/) Vấn đề là tại sao phía Việt Nam không làm hệt như vậy để kiểm xoát số lượng và chất lượng của các mặt hàng Trung Quốc?

 

[18] Xem : Đại Dương, Trung Quốc có tính chinh phục Việt Nam không?, Việt Nam daily, 16/9/2008 (http://www.vietnamdaily.com/index.php?c=article&p=46017)

 

[19] Nông dân Việt Nam, đại đa số là tiểu nông không có đất nhiều hơn ½ ha, thiếu vốn, nên cần phải bán gấp bán ngay sản phẩm để có tiền sinh sống và chuẩn bị mùa sau.  Trong khi đó, ngành nông vẫn thiếu doanh nghiệp hay hợp tác xã có thể mua gom cho người dân, kết quả là nông dân, đặc biệt ở các nơi hẻo lánh, lệ thuộc vào thương lái Tàu và dễ bị chúng lừa.

 

[20] Xem VT News, Những kiểu mua bán lạ đời với mục đích đáng sợ của thương lái Trung Quốc, 21/9/2015 (http://vtc.vn/kinh-te/nhung-kieu-mua-ban-la-doi-voi-muc-dich-dang-so-cua-thuong-lai-trung-quoc-d223682.html) .

 

[21] Xem :  Vũ Minh Tiến, Thương lái Trung Quốc mua nông sản lạ đời : họ mua làm gì nhỉ?, trong Petro Times, 14/4/2917 (http://petrotimes.vn/thuong-lai-trung-quoc-mua-nong-san-la-doi-ho-mua-lam-gi-nhi-171857.html) .

 

[22] Theo Collins, được dẫn trong Yann Roche et Rodolphe de Koninck, Les enjeux de la déforestation au Vietnam, in Vertigo, vol.3, n°1, 4/2002 (https://vertigo.revues.org/4113) . Nhưng sau khi cho hai con số 43% và 22000 km2 hai tác giả tính làm sao mà bảo số rừng hủy hoại lên tới 23% ! Các cơ quan nhà nước công nhận con số 43% nhưng chẳng hiểu vin vào đâu mà bảo sau chiến tranh Việt Nam chỉ còn 9,5 triệu ha rừng (tức 95.000 km2) phủ 29% diện tích cả nước, trong khi nếu trừ 22.000 với 139.905 thì còn 9,7905 triệu ha (97.905 km2) bằng 27% diện tích cả nước.

 

[23] Xem lá thư đó đăng trong blog Boxitvn.net, trong đó có đoạn : « Đây là một hiểm họa cực lớn liên quan đến an ninh nhiều mặt của quốc gia. Hám lợi nhất thời, vạn đại đổ vào đầu cháu chắt. Mất của cải còn làm lại được, còn mất đất là mất hẳn. Cho Hồng Kông, Đài Loan, Trung Quốc khai thác rừng đầu nguồn là tiềm ẩn đầy hiểm họa. Họ đã thuê được thì họ có quyền chặt phá vô tội vạ. Rừng đầu nguồn bị chặt phá thì hồ thuỷ lợi sẽ không còn nguồn nước, các nhà máy thuỷ điện sẽ thiếu nước không còn tác dụng, lũ lụt, lũ quét sẽ rất khủng khiếp. Năm qua nhiều tỉnh miền Trung đã hứng chịu đủ, chẳng phải là lời cảnh báo nghiêm khắc hay sao ? Các tỉnh bán rừng là tự sát và làm hại cho đất nước. Còn các nước mua rừng của ta là cố tình phá hoại nước ta và gieo tai họa cho nhân dân ta một cách thâm độc và tàn bạo. Nếu chúng ta không có biện pháp hữu hiệu, họ có thể đưa người của họ vào khai phá, trồng trọt, làm nhà cửa trong 50 năm, sinh con đẻ cái, sẽ thành những “làng Đài Loan”, “làng Hồng Kông”, “làng Trung Quốc”. Thế là vô tình chúng ta mất đi một phần lãnh thổ và còn nguy hiểm cho quốc phòng. » (http://boxitvn.blogspot.fr/2010/02/ve-viec-cac-tinh-cho-nguoi-nuoc-ngoai.html).

[24] Theo ông Vũ Văn Tám, thứ trưởng bộ nông nghiệp và phát triển nông thôn, “trong hai năm hơn 4000 tàu cá, hơn 2300 ngư dân Việt thương vong, mất tích trên biển”. Xem Viet Times, 8/5/2016 ( http://viettimes.vn/2-nam-hon-4000-tau-ca-hon-2300-ngu-dan-viet-thuong-vong-mat-tich-tren-bien-54638.html) . Theo ông Đặng Xương Hùng, cựu nhân viên ngoại giao xin tị nạn chính trị tại Thụy Sĩ, sở dĩ nhà cầm quyền Việt Nam tiếp tục khuyến khích ngư dân ra câu cá ở Hoàng Sa nhưng không dám phản đối Trung Quốc mỗi khi họ tấn công ngư dân Việt Nam, là tại vì « người cộng sản Việt Nam rất thí quân…và vấn đề thí quân đó đang xảy ra với ngư dân Việt Nam. Tức sử dụng ngư dân để nói lên rằng Hoàng Sa Trường Sa vẫn là của Việt Nam. Tuyên bố đó ra với bên ngoài để giành được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, còn ngư dân thì chứ thiệt thòi, không được bảo vệ từ phía quân đội Việt Nam »… « Tuy nhiên việc Việt Nam có thực sự muốn thoát hẳn khỏi Trung Quốc hay không, thì đó là một vấn đề mà tôi muốn đặt câu hỏi. Tôi cũng thắc mắc về ý đồ Việt Nam có muốn thoát khỏi Trung Quốc hay không. » Xem : Gia Minh, Tại sao Việt Nam không thể bảo vệ ngư dân trong vùng biển chủ quyền, RFA, 14/10/2015 (http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/fishm-plight-n-vn-foreign-policy-10142015060627.html).

[25] Xem : Hoàng Nguyễn, Nước độc âm ĩ giết sông hồ Hà Nội, Pháp luật Việt Nam, 8/10/2016 (http://baophapluat.vn/do-thi/nuoc-doc-am-i-giet-song-ho-ha-noi-298611.html ).

 

[26] Xem : Trần Ngọc, Sống với nguồn ô nhiễm độc hại, Pháp luật thành phố HCM, 6/7/2015 (http://plo.vn/xa-hoi/khoe-360/song-voi-nguon-nuoc-o-nhiem-doc-hai-566907.html) .

 

[27] Đấy là số dự án được đăng ký, không kể những công ty của Trung Quốc do người Việt đứng tên, những công ty của Việt Nam hay nước ngoài khác do Trung Quốc mua lại, cũng như không kể các dự án của Việt Nam với vốn vay của Trung Quốc. Về sự phân phối các dự án của Trung Quốc năm 1016, xem bài báo của Phương Nguyễn trong VNbiz, 10/4/2017( http://vietnambiz.vn/trung-quoc-dang-ky-rot-hon-11-ty-usd-vao-cac-du-an-tai-viet-nam-18637.html ). Và về những vấn đề liên quan đến sự đầu tư của Trung Quốc tại Việt Nam, xem : Đầu tư trực tiếp của Trung Quốc tại Việt Nam sau hơn 20 năm nhìn lại, Trường đại học xã hội và nhân văn, Sàigòn (http://dongphuong.hcmussh.edu.vn/?ArticleId=af61ca6e-232a-41a3-908b-ad0af67aecd1).

 

[28] Xem : Phương Linh, Làm ăn vơi Trung Quốc tạo thói quen cẩu thả cho kinh tế Việt Nam, trong VNExpress, 3/7/2014 ( http://kinhdoanh.vnexpress.net/tin-tuc/doanh-nghiep/lam-an-voi-trung-quoc-tao-thoi-quen-cau-tha-cho-kinh-te-viet-nam-3012778.html) . Ngoài đường sắt CátLinh – Hà Đông, Việt Nam còn có vấn đề gay go  với nhà thầu Trung Quốc trong việc thi công nhiều dự án lớn khác.

 

[29] Xem : Tây Giang – Lan Anh, Tràn lan lao động « chui » Trung Quốc, trong Tuổi trẻ, 27/3/2014 (http://tuoitre.vn/tin/chinh-tri-xa-hoi/20140327/tran-lan-lao-dong-chui-trung-quoc/600064.html).

 

[30] Xem : Mạnh Nguyễn, Máy móc, thiết bị nhiều Trung Quốc: biết là dở, sao vẫn ồ ạt nhập?, trong CafeF, 22/9/2016 (http://cafef.vn/may-moc-thiet-bi-nhieu-trung-quoc-biet-la-do-sao-van-o-at-nhap-20160922142629203.chn) .

 

[31] Xem : Bạch Dương,  Vì sao hai doanh nghiệp phân đạm tỷ USD rơi vào cơn bĩ cực?, trong VN Economy, 15/9/2016 ( http://vneconomy.vn/doanh-nhan/vi-sao-hai-doanh-nghiep-phan-dam-ty-usd-roi-vao-con-bi-cuc-20160915014756338.htm) .

 

[32] Xem: Anh Thư, Rót 32.000 tỷ vào bauxit, alumin Tây Nguyên, kết quả giờ ra sao?, 25/2/2017, trong Bauxite Việt Nam (http://www.boxitvn.net/bai/47070) .

 

[33] Xem: Vĩnh Long, 3 năm, gần 3000 tỷ lỗ theo tổ hợp bôxit nhôm Lâm Đồng, 15/3/2017, trong Trithức VN, 14/4/2017 (http://trithucvn.net/kinh-te/3-nam-gan-3-700-ty-lo-theo-to-hop-bo-xit-nhom-lam-dong.html).

 

[34] Xem: Mạnh Quân, Những hồ chứa bất an, 20/6/2016, trong Dân trí (http://dantri.com.vn/blog/nhung-ho-chua-bat-an-20160620051640836.htm) . Tác giả cho biết tháng 10/2014 đã có một sự cố bùn đỏ thoát ra ngoài nhà máy Tân Rai vùi lắp 4000 m2 ao cá vườn chè của dân địa phương. Ngoài ra, cũng đã có một sự cố bùn đỏ tràn ra ngoài nhưng của nhà máy titan tại Bình Thuận, cũng do Trung Quốc khai thác. Nguyên do đều là sự cẩu thả của nhà thầu Tàu và thiết bị lạc hậu của Tàu.

 

[35] Xem: VOA tiếng Việt 22/9/2015 (https://www.facebook.com/VOATiengViet/posts/10153146386403008) .

 

[36] Vụ nhà máy Tisco cũng lại là một chuyện đầu tư tắc trách của quan chức cộng sản, luôn luôn mắc mưu nhà thầu Tàu. Lũ này chuyên đấu giá thật hạ, ký hợp đồng xong chúng kiếm cớ đẩy cao giá đầu tư lên tới gấp hai gấp ba. Trong trường hợp Tisco giá ban đầu năm 2007 là 3843 tỷ đồng (160 triệu USD), sang 2008 nhà thầu đòi tăng lên 8104 triệu đồng (356 triệu USD), chủ đầu tư trả tới 4500 tỷ đồng (198 triệu USD) năm 2012 thì hết tiền không vay được nữa, thế là nhà thầu bỏ ngang xương, để mặc cho thiết bị đã chi gỉ tại chỗ. Tisco đang đợi nhà nước giải quyết hộ, đến nay vẫn chưa ngã ngũ ra sao. Xem: Cầm Văn Kình – Chu Hà, Nhà máy 8100 tỷ thành đống sứt gỉ, 16/11/2015, trong Tuổi trẻ (http://tuoitre.vn/tin/kinh-te/20151116/nha-may-8100-ti-thanh-dong-sat-gi/1003558.html) .

 

[37] Xem: Nguyễn Hữu Quý, Trung Quốc đang có âm mưu gì ở Hà Tĩnh và Quảng Trị?, 29/4/2017, trong Biển đông chủ quyền (http://quangda.de/bien-dong-chu-quyen/bien-gioi-lanh-tho/5918-trung-quoc-dang-co-am-muu-gi-o-ha-tinh-va-quang-tri.html)

 

[38] Xem: Trần Xuân, Formosa Hà Tĩnh chuyển chất thải độc hại từ Đài Loan vào Việt Nam đổ?, trong blog Người Kỳ Anh (http://nguoikyanh.blogspot.fr/2016/07/formosa-chuyen-chat-thai-doc-hai-tu-dai-loan-vao-viet-nam-do.html) .

 

[39] Về dự án Cà Ná, xem : Tuấn Hưng, Dự án thép Cà Ná, tập đoàn Hoa Sen có tránh nổi những rủi ro khôn lường này?, trong Việt Nam thời báo (http://nguoikyanh.blogspot.fr/2016/07/formosa-chuyen-chat-thai-doc-hai-tu-dai-loan-vao-viet-nam-do.html) và: Lê Anh Hùng, Hiểm họa Trung Quốc trong dự án thép Cà Ná, 20/9/2016, trong VOA (http://www.voatiengviet.com/a/hiem-hoa-tq-trong-du-an-thep-ca-na/3519187.html) .

 

[40] Xem : Mai Nguyên, Bị tẩy chay ở Trung Quốc, nhà máy giấy Lee § Man tìm cách xâm nhập Việt Nam, đầu độc nguồn nước đồng bằng sông Cửu Long, trong Thanh niên Việt Nam (http://www.thanhnientphcm.com/2017/04/bi-tay-chay-o-trung-quoc-nha-may-giay-lee-man-tim-cach-xam-nhap-viet-nam-dau-doc-nguon-nuoc-dong-bang-song-cuu-long.html) .

 

[41] Hiện có 2 phương pháp tẩy trắng giấy : 1° phương pháp bình thường với khí clo, bioxit clo, hypoclorit natri, peroxit hydro ; cách tẩy bằng xút, quá hại môi trường đã bị bỏ ở Âu Mỹ, tuy vẫn phải dùng tới xút để khử chất clorolignin ở giấy; 2° phương pháp mới hơn, với oxy hoặc hơn nữa với ozon.

[42] Xem: Hồ Hùng, Người dân run rẩy vì nhà máy giấy lớn bậc nhất thế giới sắp vận hành ở miền Tây , 5/7/2016, trong Soha News (http://soha.vn/nguoi-dan-run-ray-vi-nha-may-giay-lon-bac-nhat-the-gioi-sap-van-hanh-o-mien-tay-20160705105006814.htm) .

 

[43] Về nhà máy Đại Dương, xem : Phương Dung, Nguy cơ gây ô nhiễm sông Tiền, xem xét từ chối dự án nhà máy giấy gần 5000 tỷ đông, 11/4/2017, trong Dân Trí (http://dantri.com.vn/kinh-doanh/nguy-co-gay-o-nhiem-song-tien-xem-xet-tu-choi-du-an-nha-may-giay-gan-5000-ty-dong-20170411093805725.htm) .

 

[44] Để có ý niệm về tình hình năng lượng Việt Nam, xem : Nguyên Phạm, Tình hình năng lượng Việt Nam, 10/11/2016, trong Năng lượng hạt nhân (http://www.nangluonghatnhan.com/single-post/2016/11/11/T%C3%ACnh-h%C3%ACnh-n%C4%83ng-l%C6%B0%E1%BB%A3ng-Vi%E1%BB%87t-Nam) .

 

[45] Về những nhà máy nhiệt điện ở VN, xem : Vân Trường – Anh Đức, 14 nhà máy nhiệt điện vây đồng bằng sông Cửu Long, 3/10/2016, trong Tuổi trẻ, (http://tuoitre.vn/tin/kinh-te/20161003/14-nha-may-nhiet-dien-vay-dong-bang-song-cuu-long/1181694.html) .

 

[46] Xem : Trường Sơn – Đình Tuyến, Nhiều sai phạm trong vận hành dự án nhiệt điện Duyên Hải, 2/10/2016, trong Thanh Niên (http://thanhnien.vn/thoi-su/nhieu-sai-pham-trong-van-hanh-du-an-nhiet-dien-duyen-hai-750550.html).

 

[47] Xem một loạt livestream của Huỳnh Quốc Huy trên You tube về đề tài này, ví như : https://www.youtube.com/watch?v=fP2Gbg8UHc4 .

 

[48] Con số hơn 2,5 triệu người bỏ VN sang nước ngoài sinh sống từ 1990 đến 2015 là do Vụ kinh tế và xã hội của Liên hiệp quốc (UN-DESA) cung cấp. Xem: Hồ Mai, Mỗi năm gần 100 nghìn người di cư ra nước ngoài, 24/7/2016, trong Vietnam finance  (http://vietnamfinance.vn/tai-chinh-quoc-te/moi-nam-gan-100-nghin-nguoi-viet-di-cu-ra-nuoc-ngoai-20160722095009241.htm) . Vì không cấp nổi việc làm cho công dân, tà quyền cộng sản Việt Nam khuyến khích công dân đi kiếm ăn ở nước ngoài dưới cái từ ngữ hạ nhân phẩm “xuất khẩu lao động” làm như con người chỉ là một món hàng buôn bán. Số 2,5 triệu dân di cư kia là số chính thức, không kể đến những người đi “chui” và ở lậu. Theo dư luận thì số người ra đi lớn gấp hai.

 

[49] Xem: Hà Quyên, Hơn 300 người Việt chết mỗi ngày vì ung thư, 5/2/2017, trong Zing.vn (http://news.zing.vn/hon-300-nguoi-viet-chet-moi-ngay-vi-ung-thu-post718306.html) .

 

[50] Về vấn đề công dân Trung Quốc tại Việt Nam xem: Thực trạng lao động Trung Quốc tại Việt Nam, 12/8/2011, trong Báo không lề  (https://baokhongle.wordpress.com/2011/08/12/th%E1%BB%B1c-tr%E1%BA%A1ng-lao-d%E1%BB%99ng-trung-qu%E1%BB%91c-t%E1%BA%A1i-vi%E1%BB%87t-nam) . Bài báo cho hay năm 2009 có 35.000 dân lao động Trung Quốc và 800.000 người Hoa (dân VN?) sống tại Việt Nam. Ngoài bài báo này không thấy tài liệu khác nói về số dân Trung cộng ở VN. Theo thông tin nhà nước hiện ở VN có hơn 1300 công ty Trung Quốc đăng ký, một con số nhỏ so với thực tế vì nó không kể đến vô số công ty đăng ký là của người Việt hay nước khác nhưng sau đó đã được mua lại bởi người Trung Quốc; theo dư luận số công ty của Trung cộng ở VN phải ít nhất là 5000. Nếu tính trung bình mỗi công ty TQ nhập khoảng 1000 công nhân nước họ thì ở VN đã có ít nhất 1,3 triệu người dân Trung cộng.

 

[51] Xem: Việt Nam phản đối bài viết trên mạng Trung Quốc, 5/9/2008, trong BBC Vietnamese.com (http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam/story/2008/09/080905_viet_protest_china.shtml).

 

[52] Xem: Nguyễn Văn Tuấn, Liệu quân phục Việt Nam có made in China ?  18/7/2011, trong Vietinfo (http://m.vietinfo.eu/tu-lieu/lieu-quan-phuc-viet-nam-co-made-in-china.html).

 

[53] Theo Vũ Quang Việt, cựu vụ trưởng vụ kế hoạch của Liên hiệp quốc, nợ công thực sự của Việt Nam là 431 tỷ USD, một con số bao gồm nợ nhà nước và nợ của các công ty do nhà nước bảo lãnh (324 tỷ USD), tương đương với 219% GDP. Xem: Lê Dung/STBN, Không phải 62% GDP mà nợ công VN đang là 210% GDP, in Việt Nam thời báo, 20/2/2017 ( http://www.ijavn.org/2017/02/vntb-khong-phai-62-gdp-ma-no-cong-viet.html).

 

[54] Một bài báo đăng trong blog của Hiếu Trương liệt kê tài sản tham nhũng của cán bộ cộng sản vào năm 2005. Xem: NT, Danh sách trên 300 cán bộ cộng sản có tài sản vài trăm triệu mỹ kim  (https://vivi099.wordpress.com/2015/11/01/danh-sach-tren-300-can-bo-cong-san-co-tai-san-vai-tram-trieu-my-kim/ ). Tính theo tài liệu này thì hồi đó số tiền tham nhũng của các quan chức đã lên đến khoảng 300 tỷ USD. Bây giờ, hơn 10 năm sau, con số đó phải nhân với 2,3. Riêng sự biển thủ dầu hỏa tại công ty dầu khí lên tới 36 tỷ/năm, trong 10 năm là 360 tỷ, theo lời tố cáo của Trịnh Xuân Thanh trong You tube: (https://www.youtube.com/watch?v=mcvgXfaOdho) .

Vietnam under threat of genocide and annexation by China!

CALL TO ALL LOVERS OF JUSTICE AND FREEDOM, NATURE AND DEMOCRACY

A machiavellian plan by China for the annexation of Vietnam is being implemented with the complicity of the communist power in Hanoi to the general indifference!

In 1979, China invaded Vietnam in retaliation for Vietnam’s intervention in Cambodia. The resulting Sino-Vietnamese border war lasted not only a few months as per the official version, but ten years, until 1989. It was marked by unheard-of atrocities from a 620,000 strong Chinese army that razed everything in its wake: they destroyed four entire cities and villages, massacred all their inhabitants including children after gang raping the women[1] . Yet, when their ally and sponsor the Soviet Empire fell in 1990, the dictators in Hanoi, rather than lose their power by reconverting themselves as democrats as in Eastern Europe, preferred to pledge allegiance to China and offered their country in exchange for Beijing’s support. The secret treaty signed in Chengdu had its brief content only disclosed in April 2013: documents stolen from the Vietnamese Secret Service of Defense were handed over to Foreign Policy Magazine by General Hà Thanh Châu, after he applied for asylum in the United States[2]. According to this treaty, the dictators in Hanoi commit themselves to the gradual transformation of Vietnam into a Chinese province like Tibet. The evolution will take place in three stages of twenty years each:

2000-2020: Vietnam becomes an autonomous province,

2020-2040: Vietnam becomes a dependent province,

2040-2060: Vietnam trades its name for Âu Lạc (named after two ancient ethnic groups living between the two countries) and will be subject to the administration of the governor of GuangZhou.

The 1990 surrender was merely the explicit execution of what Hồ Chí Minh pledged in return for the military aid granted by Mao ZeDong during the First Indochina War. By the « Vietnam-China Cooperation Agreement » signed on June 12th1953 in GuangXi, Hồ promised to thereafter « merge the Vietnamese workers’ party with the Chinese Communist Party » and to make « the Vietnamese democratic republic an element of the People’s Republic of China »[3].

Under the pretense of active cooperation with the Big Brother from the North, the process of tibetization of Vietnam took place as follows:

Political Bringing to Heel:

– In 1999, a land border treaty stipulated the transfer to China of 900 km²[4] (equivalent to 60% of the area of the Thái Bình province), including half of the Bản Giốc waterfall and the Nam Quan border crossing, two historical sites dear to the heart of the Vietnamese.

– In 2000 by a treaty on the Gulf of Tonkin the dictators in Hanoi ceded to China nearly half (44% or 16000 km²) of the territorial waters[5] in the gulf as well as the beach of Tục Lãm. The Chinese were also granted the right to exploit economically the riches of the gulf in the Vietnamese zone, under guise of cooperation. These two treatises are actually but the application texts of three treaties signed by Hồ Chí Minh with Beijing in 1957, 1961, 1963[6].

– In 2013 ten resolutions on cooperation allow Beijing to control the entire policy-making of Vietnam. Chinese people from China or formerly from Vietnam (those who left in 1978) were specially trained and placed by the Chinese government in various leadership positions at all levels within all Vietnamese institutions, especially in the police and the army, up to the highest state positions: At present, President of the Republic Trần Đại Quang, Deputy Prime Minister Hoang Trung Hải considered Beijing’s right-hand man, Deputy Speaker Tô Huy Rứa and Minister of Police Tô Lâm are Chinese or from Chinese origin. Thus, executives and dignitaries who are rebellious to sinicization are quickly spotted and neutralized: Some twenty high-ranking officers known for their hostility to China, including General Staff Đào Trung Lịch and the Commander-in-Chief of the 2nd Military Zone Trần Tất Thanh, disappeared in an « aircraft accident due to fog » in May 1998; more recently, in July 2016, just three months after his appointment, General Lê Xuân Duy, another commander-in-chief of the same zone (very important because of its neighborhood with China and Laos), war hero of the Sino-Vietnamese War of 1979, experienced a rather « sudden death ».

– In 2014, the treaty on a « project for two strategic corridors » grants China the right to economically exploit the six border provinces (that is, actually, the destruction of the country’s magnificent primary forests) and the Điện Biên region, as well as the establishment of two strategic corridors, Lào Cai – Hà Nội – Hải Phòng and Móng Cái – Hà Nội.

– In January 2017, Nguyễn Phú Trọng, the current secretary-general of the party, went to Beijing to sign 15 conventions promoting closer cooperation between the two countries, in particular in the fields of the military, the police and culture. This cooperation should be understood as a greater subjection, with the eventual incorporation of the Vietnamese army and police into the Chinese army and police[7], that is, the end of Vietnam.

– As for the occupation of the Paracel and Spratly islands[8] by China, the dictators in Hanoi endorse it in a way for they repress any public demonstration against it, and they do not protest much or with much vigor against the Chinese building and drilling there.

All these treaties were followed by economic agreements enabling Beijing to send en masse its nationals to the most strategic places of Vietnam, under cover of being employees and workers:

– Agreement for two joint ventures (actually Chinese ventures since the majority of the capital comes from China) to exploit bauxite. These companies are installed on the « roof » of the Highlands of the Center region, from where one can dominate all Indochina.

– Agreement for the exploitation by the Chinese of the primary forests, which amounts to letting China destroy the most beautiful natural resources of Vietnam while giving it control on the most crucial points of the north of the country.

– Permission for Chinese companies to settle on all the Vietnamese coast, from Móng Cái to Cà Mau.

– Possibility for the Chinese to found Chinese cities throughout the country as in Bình Dương, where the only language used is Chinese and where trade is made in Chinese yuan.

– Permission for Chinese nationals to come to Vietnam without a visa, to move and settle freely in Vietnam where they can marry Vietnamese women whose children will become systematically Chinese. On the other hand, a visa is still required for Vietnamese people going to China, and many Chinese districts in Vietnam are prohibited to Vietnamese people, and even to Vietnamese public authorities.

The tacit recognition of Vietnam’s belonging to China shows up in the adoption of a 6-star Chinese flag: a large star surrounded by five instead of the four small official stars. There the Vietnamese people are symbolically represented as one new conquered people, on an equal footing with the peoples of Manchuria, Inner Mongolia, Tibet and the Uighur country. This Chinese flag appeared for the first time in 2011 in the background behind a speaker of the VTV official television; it aroused such an indignant interrogation that it was quickly withdrawn; yet it was seen again in thousand copies agitated by the Vietnamese schoolchildren for the welcome of the Chinese vice president Xi Jinping in 2012. Faced with the general outcry, the government bald-facedly blamed the fact on a technical mistake by the flag manufacturers (sic!). This did not prevent said flag from appearing in a meeting room of Vietnamese and Chinese high-ranking officers in Lào Cai in 2015 and currently in many police stations.

Moreover, the red flag with a yellow star in the middle which officially represents communist Vietnam, as imposed by Hồ Chí Minh to Vietnam, is but the emblem of the young Chinese communist pioneers (and not that of the Fujian province as the rumor claims)[9]. This adds up with the strong probability that the famous Hồ Chí Minh, identified with the Vietnamese revolutionary Nguyễn Tất Thành alias Nguyễn Ái Quốc, was in fact a Chinese imposter, his look-alike Hu ZiZheng (Hồ Tập Chương) alias Hu Guang (Hồ Quang): he had been commissioned by the Communist International to personify the Vietnamese Soviet spy after his death in 1932 in the jails of Hong Kong. This identification was revealed in 1946 by a Taiwanese author, Wu ZhuoLin (Ngô Trọc Lưu), in a book titled « Hồ Chí Minh » written in Japanese; it was confirmed in 1949 by a local CCP newspaper, Gang Shan (Cương Sơn); and it was clearly reaffirmed in a controversial biography on « Hồ Chí Minh’s half-life » published by another Taiwanese scholar, Hu JunXiong (Hô Tuấn Hùng)[10] in 2008. This trait speaks volumes about the annexationist machination of Chinese leaders and the depth and duration of their determination to conquer Vietnam.

There is no surprise after this that the Chinese behave as arrogant masters. Some high dignitaries in Beijing do not deprive themselves of publicly calling Vietnamese leaders « ungrateful bastards » when Hanoi dares shyly protest against one of their abuses.

Vietnam’s submission to China means the violent repression of all anti-Chinese demonstrations: demonstrations against the occupation of land on the northern border; against the occupation of the traditionally Vietnamese Paracel and Spratly Islands coveted by most countries in the region for its rich oil deposits amounting to 25% of the world’s reserves (according to Chinese experts), that China took from Vietnam in 1974 and 1988; or against the establishment of bauxite plants in an environmentally sensitive region in 2009-2011; etc. Hundreds of patriotic activists were arrested, beaten and sent to prison where many of them died as a result of ill-treatment. Repression, moreover, is still the norm, as for instance in recent months towards protestors against the Formosa company (Taiwanese by its name, with its seat in Formosa, but Chinese by its capital and therefore its management).

Cultural subjection:

Political expansion is hardly conceivable without cultural influence. For Beijing this influence can only be understood by the sinicization of the conquered people. Since the Vietnamese are destined to merge into the great Chinese melting pot, it is necessary to erase the traces of hereditary antagonism in them and to deprive them at the same time from the pride of their historical past. Thus, Beijing imposed various measures on Hanoi:

– Obliviate the valiant resistance to the Chinese army in the war of 1979-1989: To the helpless indignation of the veterans, Hanoi had to desecrate the graves of Vietnamese soldiers who died on the northern border. Anything about that war and their heroism was erased from their graves. On the other hand, cemeteries and monuments were erected in honor of the Chinese soldiers who fell in Vietnam. Anti-Chinese publications, abundant during the war, went missing entirely; and henceforth the rare mentions of this war in official history textbooks fit in eleven lines, such that the young Vietnamese ignore its very existence[11]. On the annexations of frontier lands as well as of the Paracel and Spratly Islands, a radio silence is strictly observed, and also on the frequent abuses by the Chinese army such as the strafing of fishing boats or the shooting down of Vietnamese aircraft off the territorial waters of Vietnam, half of which was appropriated by China.

– Avoid the glorification of the great heroes of history honored for their victorious struggle against the Chinese invader. There were discussions about removing their statues from public places, but the overly sensitive subject was put aside and the authorities were content to remove those in private houses (a recent case being the statue of General Trần Hưng Đạo, a great victor against the Mongols, erected in the house of a resident of the province of Lâm Đồng[12]).

– No assimilation can take place without language adoption. Unlike English, a language that is very flexible and easy to learn, unfortunately for China’s hegemonic ambitions, the Chinese language with its ideographic writing lends itself poorly to spreading internationally and does not appeal to the Vietnamese. If you do not want to learn it voluntarily, you will learn it by force: decrees were therefore issued at the end of 2016 to impose for the following year onwards Chinese as a compulsory first foreign language in secondary school and to introduce Chinese as a second language in primary school. At the moment programs entirely in Chinese are broadcasted by the Vietnamese radio and television; and even in the Vietnamese programs, Chinese songs are interspersed among national music.

Destruction of the economy:

Hanoi and Beijing both had to keep secret the contents of the 1990 treaty for fear of the unanimous revolt of the Vietnamese people—who as a result of the lessons of the history are animated by a visceral hostility towards the predatory neighbor. On the one hand, Beijing wanted to avoid having to face 90 million resistance fighters when they officially proclaim the annexation; on the other hand, they coveted Vietnam mostly for its mineral wealth (especially bauxite and oil) and its favorable strategic situation in South-East Asia; thus, they verily connived an enterprise of genocide against the Vietnamese people, with a view to a repopulation by Chinese people; and this enterprise began immediately after they signed the treaty. Faced with the methodical destruction of the economy and the parallel poisoning of all their sources of life, young able Vietnamese have been and will be driven to emigrate; those who remain will be reduced over the years to the sick and impotent, while coming children are destined to be weak or deformed.

Destruction of agriculture:

Vietnam derives its main resources from its thriving agriculture that still occupies more than half of its population, from its fisheries, its tourism, and also its oil (since 2000). The food crop for which Vietnam is still the second largest producer in the world and the third largest exporter, was therefore Beijing’s first target:

The vast Mekong Delta, Vietnam’s rice granary, depends on the annual alluvial floods that ensure its fertility. But China established a series of 6 dams in Yunnan upstream of the Mekong (4 more are planned, besides the project of two canals that will divert the water of the river in the surroundings), in particular the gigantic dams of Xiaowan (Capacity: 15 billion m³, 2010) and Nuozhadu (capacity: 23 billion m³, 2012); and now the other countries that live on the Mekong are helpless before the decline of their river economy. They cannot hold accountable the powerful China; and so the Chinese manipulate the flows of the river at their whim, without even warning the residents; they ignore the complaints of the Mekong Regional Commission in which they refuse to belong; and so these countries prefer to participate in the scramble by building their own dams with Beijing’s blessing and financial contribution (11 planned in Laos who dream of being a major supplier of electricity to the region, including the enormous Xayaburi on the main river, already being build; 2 projects in Cambodia and 2 more in Thailand[13]).

Vietnam, downstream in the delta, can only take notice of the damage: facing prolonged droughts and devastating floods, soils are depleted due to lack of sediments, compounded by salinization due to the increase in temperature and the rise of seawater; fresh water levels are declining dangerously, leading to shortages and to the fall of fish stocks; with the change of temperature, insects and fungi multiply, spreading diseases (notably the dengue fever) and destroying the crops[14]. To the action of dams, add the destruction of the mangroves, especially in the extreme south, in order to raise shrimps for export, at the instigation of seafood freezing companies, most of which are run by the Chinese. Without the trees to fix the land, the coasts erode and each year 500 ha (1200 acres) disappear in Cà Mau which will soon no longer have the shape of a point.

As a result, the area of rice fields is decreasing and their yield has dropped by 15% over the last decade; the situation is deteriorating so rapidly that there may be a risk of famine in the years to come. For paradoxically, whereas Vietnam is a large exporter of rice, its residents are often forced to eat imported rice; this is due to the fact that the major part (60%) of the crops is pre-empted by the State which buys it at very low prices from the producers (3000 đ/kg instead of 4500 đ/kg on the market), for export. Where to? mostly (40%) to China (at the price of 6000 đ/kg), which in exchange for good Vietnamese rice sells to the Vietnamese population its own poor quality rice, sometimes mixed with plastic beans called « faux rice », at a price double or triple (up to 30000 đ/kg). Exploited and discouraged by poor working conditions, driven from a land that has become arid, a growing number of peasants abandon the profession, emigrate to the city or to neighboring countries, abandoning land to the Chinese who are eager to acquire it.

Determined to grab as much land as possible for their colonization, the Chinese find a thousand tricks each more diabolical than the others to ruin the reluctant peasants and push them to abandon their homes. Their subtle cruelty finds an easy prey in the little peasantry, that is poor hence greedy, ignorant and credulous :

– Chinese traders traveling all over the country locate peasants in difficulty and offer to buy the four clogs of their buffalo at the price of the animal; the poor things accept, thinking they can earn double since the animal killed for its hooves can thereafter be sold as meat. Since the buffalo is the working tool for the peasant, once it has disappeared, the peasant will have no choice left but to acquiesce to any suggestion from the Chinese: to fill his rice field to plant subsistence crops or shrubs, using toxic Chinese fertilizers and pesticides (which do not comply with any international standards) sold to him on credit by the merchant, who promises in return to buy him the product of his harvest at a good price. The promise is often held at least the first year; then, under any pretense (e.g. the product in question is no longer required) the merchant or another of his accomplices refuses the purchase of the product at the expected price. The peasant must content himself with selling his perishable goods at a low price. Finally over-indebted, he is obliged to cede his land to the Chinese or one of his accomplices to emigrate elsewhere.

– Alternatively, in areas where certain crops prosper, the trader offers to buy all the leaves of the tuber (e.g. cassava) or of the plant, or also all the roots of the plant, at a much higher price than the harvest itself. As a result, the tuber can not grow, the plant dies and the farmer is deprived of seed or seedling for the next season, while the product becoming rare on the market grows in price for the profit of Chinese importers. Again the trader offers fertilizers and pesticides for the planting of a fruit, a flower, etc., with very good yield, etc. The trick of buying the roots was used for the destruction of pepper crops, one of the riches of Central Vietnam.

– A hundred-year-old cultivation on the border with Cambodia, the sugar palm, is being eradicated « thanks » to the Chinese who come to propose to the peasants to buy at high prices the trunks of this palm tree. Cut in half the palm tree can only die and there is no question of replanting because the tree produces only after twenty years[15].

The Chinese will to destroy has no bounds: They spread news that they are ready to buy tons and tons of leeches (or cockroaches…) for medicine purpose at good price so that poor peasants neglect field work to catch leeches, and even to breed them; some time after the Chinese merchants stop the buying, and the peasants, encumbered with huge amount of pointless leeches, set them free in the nature where they damage environment, ravage livestock and harm humans, particularly cultivators in padding fields. For somewhat smarter farmers, Chinese « experts » come to advise an increase in income by the breeding of a variety of whelk (pomacea), freshwater lobster (Procambarus), or red turtle, the flesh of which is indeed prized. However, these three species, imported from America, are terribly invasive; they soon invade rice fields, rivers and lakes, canals… killing local flora and fauna, especially young rice plants, to a degree that the FAO is alarmed[16].

Better or worse, strangers were surprised throwing baby crocodiles in the Mekong. Maybe it was only a rumor. However last month, a buddhist monk, who was even « elected » to the house of representatives, – and who is known for publicly criticizing Lý Thường Kiệt, the Great general who in 1075 won against the Chinese Song dynasty, in a war for the first time offensive and not defensive, for his « insolence » towards the Empire – certainly a Chinese agent, before a public of hundreds of people, threw into the Red River under cover of a rite of deliverance of souls, ten tons of piranhas, enough to infest the entire river and prohibit any activity there. Can you imagine such an act? Facing the general indignation, the authorities have tried to minimize the fact by declaring that those piranhas belonged to an inoffensive variety[17]!

The coffee plantations, for which Vietnam is the world’s second largest producer (and the first for the robusta variety), do not undergo a routine destruction by the Chinese, first because it is rather a product for export (only 5% is used for domestic consumption), not indispensable to the life of the population, and secondly because they want to control it: always on the lookout for the slightest opportunity to purchase at a discount, they already count on the sharp fluctuation in the price of coffee, which is causing ruin to planters who are unable to absorb a sharp fall in prices (for example in 2012).

Destruction of forests, Vietnam’s lung:

Thirty years of war with massive bombardment destroyed only 16 per cent (not 60 per cent, as claimed by official propaganda) of Vietnamese forests, based on mutually conflicting figures given in various articles, which show that in 1943 Vietnam was forested at 43% (i.e. 140,000 km² out of a total area of 330,000 km²), and from 1943 to 1973, 22,000 km² of forests were destroyed. But 17 years after the war, in 1990, the official forest coverage was only 92,000 km², which means that in peace time 26,000 km² of forests were destroyed, a greater area and faster than during the war. Deforestation is ongoing, despite a massive effort towards reforestation. In 2013, forests covered 39% of the territory, but 25% of these forests are made out of reforestation using low-shade and low-diversity species such as pine and eucalyptus. What more, with deforestation comes the erosion and degradation of bare soils of which 40% becomes unfit for cultivation[18].

Among the causes of deforestation, the main one is population growth, with its consequent need for space, construction, firewood (for cooking) and for agricultural and industrial development. But the most disastrous factor is organized looting of forests by Chinese operators to whom the Vietnamese government granted the concession to thousands of square kilometers near the northern border and on the highlands of the Center region[19]This is compounded by the plunder organized by traffickers whose chiefs are usually Chinese, in collusion with local authorities, who derive from this illegal trade[20], accounting for half of the timber trade, a profit of 2.5 billion USD per year. The deforestation of Vietnam is all the more deplorable since its ravages include beautiful rainforests, especially primary forests that are rare and valuable for their biodiversity (they shelter or used to shelter more than a thousand different species, of which 8.2% are endemic and 3.4% are protected by the United Nations): out of 10% of the area in 1996, there only remained 0.6%, i.e. 80,000 ha in 2012. In a mere 20 years, the communist regime in Hanoi managed to squander the fabulous ancestral inheritance of the golden forests (rừng vàng)[21].

Environmental pollution :

Facing the pollution that poisons their own country, Beijing had the idea of using chemical poisoning to get rid of the Vietnamese. Through political as well as financial pressures, they made Hanoi accept the installation throughout Vietnam of its most polluting industries. Already in 1990, after the end of the Sino-Vietnamese War, many Chinese people who came to or returned to Vietnam went back to trading and opening small businesses, by taking Vietnamese individuals first as front men, then as a partners in a joint venture. Even after 100% foreign-owned companies were accepted starting in 2005, knowing the Vietnamese distrust of China, many 100% Chinese companies prefer to claim to be a joint venture by allying themselves with corrupt executives, and one can say that today the vast majority of companies in Vietnam have Chinese owners[22].

Taking advantage of the population’s ignorance and of the lack of Vietnamese laws, small Chinese production units, like those of the Vietnamese themselves, we must admit, were rejecting their wastes in rivers without restraint, to the dismay of the residents. But for Beijing that was not enough, and the Chinese authorities decided to switch to a higher gear. Whereas China itself closed all its bauxite plants due to environmental damage, after repeated pressures starting in 2001, Beijing eventually obtained in 2007 the signing by Prime Minister Nguyễn Tấn Dũng of the agreement for a project of 6 bauxite plants on a 1800 km² concession, to be exploited jointly by the two countries on the Highlands of the Central region, where the third richest deposits of bauxite in the world are located[23]. The location of the first two sites chosen, in DakNong and Lâm Đồng, once known, raised for the first time in Communist Vietnam a protest by scientists, intellectuals and various personalities (petition with 2,600 signatures), who mentioned considerable dangers for the environment and, consequently, for the men and for the cultivation of tea-trees and coffee-trees in the neighborhoods, not to mention the danger of installing thousands of Chinese alleged workers on the « Roof of Indochina »[24]. The government ignored these concerns and arrested the leaders of the revolt. Construction of the factories therefore started in 2009. And the people are forbidden to circulate into the area as has become the rule for any large Chinese corporation. What is the result? To install the plants, thousands of acres of primary forest and crop land have been sacrificed, causing impoverishment of the inhabitants (defenseless mountain people); there is now a shortage of fresh water, much of which is captured for the manufacture of alumina; and in the event of heavy rain there are risks of spillage of red sludge out of the two pits where it is stored in the open[25]. An unknown number of Chinese alleged workers are present in the restricted areas, who may or may not actually be factory workers. As for the two factories supposed to bring back a lot of foreign currency to Vietnam, they have not stopped making losses[26] to the point that in 2016 the Ministry of Industry and Commerce had to ask for government assistance to replace obsolete and inefficient Chinese equipments by machines with more advanced technology from other countries.

The ultimate in Chinese duplicity and inhumanity (until now at least) as well as in Vietnamese governmental complicity, was reached with the company Formosa. In 2008, Beijing pressured Hanoi to grant Formosa Plastics group, a Taiwanese company infamous for lawsuits against it for environmental damages, permission to establish a steel plant in the province of Hà Tĩnh in the Center region of Vietnam. For this project, the group formed a subsidiary, the Hung Nghiep Formosa Ha Tinh Company, known simply as Formosa in Vietnam, whose shares were soon bought back by Chinese companies, which in fact made it a Chinese company and no longer a Taiwanese company as many still believe. In 2010, as always through corruption and intimidation, Formosa obtained a 70-year concession for 3300 hectares in Vũng Áng in Kỳ Anh district, just in front of a deep-water port with great military importance, since 500-ton ships and submarines can shelter there. This was already an enormous privilege, since according to Vietnamese laws in force, land ownership is not recognized, only land use, and no individual or group in Vietnam can be issued a land use license for more than 45 years. Yet in addition, Formosa also benefited from a rebate on its property taxes and on its importation taxes, which did not prevent it from practicing fraud in their payment (discovered in 2016) for nearly $300 million. It also was granted the right to develop infrastructure at its leisure!

Despite the protests of the expropriated inhabitants, the factory was put under construction in 2012, and in 2015 a huge complex was created on its site, which can be seen on Google maps.

On April 6th 2016, right after the factory was completed, the inhabitants of Vũng Áng found a frightening number of dead fish on their beaches. The following days, till the 18th of April, the phenomenon spread on the coasts of the Center region, affording the spectacle of miles of dead fish estimated to number several millions. The death of the sea, which will prove to be the greatest ecological catastrophe ever seen so far, did not at first provoke any reaction from the authorities. Looking for the cause of the disaster, fishermen-divers detected pipes from Formosa that were spitting out continual jets of a strange red liquid. Then began protests throughout the country against the Chinese company. The Vietnamese authorities did not wake up until 6 weeks after the massacre to speak of a catastrophe and to induce Formosa to accept its responsibility. But instead of immediately shutting down the factory and ordering an investigation into the effects of the pollution, the government was content with a $500 million payment. This was a paltry sum with regards to the damages caused, and none of the victims saw any of it, which leads to wondering whether it was actually paid and if so who pocketed it. Yet, according to the few scientists who came to take stock of the damage, it will take decades or even centuries for the sea to heal from millions of m³ of liquid filled with heavy metals and toxic chemicals (lead, mercury, cadmium, manganese, phenol, cyanide, etc., according to a laboratory independent from the Vietnamese authorities) that Formosa rejected and keeps rejecting in its waters[27]. Today it is no longer the two provinces neighboring Formosa but all four central provinces (Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên – Huế) that are affected and the body of red waters continues to expand and begins to reach the southern coasts. In order to survive, fishermen try to get fish from the open sea where they risk being slaughtered by armed Chinese fishermen and the Chinese navy, who have seized the Eastern sea.

As if Formosa were not enough, in the same region, taking advantage of the rainy season, about twenty Chinese-owned hydroelectric plants discharge the water from their basin without warning into the surrounding countryside, destroying crops and killing several hundreds of people. This kind of flooding caused knowingly and often without notice by the hydroelectric factories has finally aroused in the population a feeling of detestation towards the 7000 dams that produce 40% of the national electricity[28], that Hanoi is spreading throughout the country, in imitation of the Chinese in China.

More importantly, in the midst of the Formosa scandal, the Chinese, in contempt of the entire world, and using the Vietnamese company Hoa Sen as a front, were granted the license for the installation of another steelworks plant of equal size in Cà Ná, Province of Ninh Thuận, in the south of the country[29]. If this plant comes into existence and starts to dump its waste into the sea like that of the Center region, there is no doubt that all the coastal provinces of Vietnam will become uninhabitable for its natives and that the maritime economy will collapse completely.

Meanwhile, to better devastate the Vietnamese environment, Beijing urged Hanoi to choose thermal power stations, particularly very polluting coal-based ones that China just banished from its own territory, instead of windmills, much cleaner and more suitable for a country with a coast of 3260 km, to develop its energy production. While at it, Beijing got Hanoi to accept the setting up of Chinese thermal power plants on the most important areas of Vietnam, especially all along the littoral, for example the Vĩnh Tân 1 plant, at the moment the biggest thermal power plant in Vietnam, worthing $1.75 billion, located on 58 ha nearby a maritime protection zone in Bình Thuận province. All these units using Chinese outdated technology have bad impact on environment : thus the Duyên Hải 1 plant, hardly in activity on January 2016 already causes respiratory problems to neighbouring inhabitants and threatens their salt production[30].

To perfect the destruction of the South, in 2008 the Chinese, through the company Lee & Man, were granted the construction of a gigantic paper mill to produce 420,000 tons of paper per year on the Sông Hậu, the great river feeding the delta, in the face of unanimous protests[31]. This plant, which is supposed to be in operation this year, will certainly kill the river with its enormous quantities of toxic waste including hydroxide, and will ruin rice crops as well as aquaculture in the West.

Unlike other foreign companies, that are not harmful, Chinese companies located all over Vietnam are all very polluting by the nature of their products and blithely dump their waste into the atmosphere, the soil and the waters. Vietnamese lakes and rivers are already blackish or reddish depending on the substances that are spilled there. The soil is impregnated with fertilizers and pesticides that contaminate crops. China is even suspected of exporting its own toxic waste to Vietnam, with or without a license from Hanoi, and of burying it in various parts of the country, based on the testimony of a few repentant accomplices. Besides, where does Formosa get so much toxic waste from, when, according to their own declaration, their stoves will not quite be ready until some time in 2017?

Consequences of pollution:

The Vietnamese population is extremely scared now for its health. Beside the air that they breathe, the water they use for their ablutions and their washing, all their food is now likely to poison them. Fruits and vegetables are not only stuffed with highly harmful Chinese pesticides but also dangerous Chinese chemicals that either magnify them or prolong their apparent freshness. Moreover, since the Sino-Vietnamese treaties, food products imported from China invade the Vietnamese markets and they are even worse: there is no week without the newspapers reporting cases of intoxication caused by one of these products, or without revealing cases of fake rice, fake eggs, fake noodles, fake meats, fake coffee, and so on[32], all faked with industrial chemicals. How can you protect yourself since you must eat to live? How to know if the fruit or vegetable you eat is not contaminated, if the meat you are enjoying is not tampered with, if the fish you buy is not packed with toxic metals, if the nước mắm you are consuming is not made from these intoxicated fish and if the salt that is used does not come from a polluted coastline? Vietnam has become a country with a high rate of cancer patients; the death toll from cancer, estimated by WHO in 2015 based on reports from Vietnamese hospitals, is 350 per day; there are 130,000 new cases every year, and these figures are expected to increase sharply after the Formosa disaster[33].

However, the government, complicit of the polluters, refuses to take sanitary measures. It rejects any request for analysis of the water. After the Formosa scandal, it even forbids doctors to examine the blood of the inhabitants of the Central provinces, for fear of exploitation by « enemy forces » (a term that refers to groups of opponents of the regime). The « genociders » of Beijing can rub their hands. The Southwest Vietnam and Central Vietnam are gradually being emptied of their population, driven by the misery to emigrate abroad on the incentive of the government. And most of these uneducated emigrants have no other resource than to join the lumpenproletariat of the host country which receives them badly and despises them. Ironically, following the example of Donald Trump, the Cambodian prime minister recently spelled out plans to build a wall on the Vietnamese border to prevent the paperless Vietnamese from entering Cambodia! Meanwhile, thousands if not millions of Chinese people have been settled in Vietnam, where the authorities have reserved the best places for them, wherein the Vietnamese who have been living there for generations have been expropriated for an insignificant indemnity, thus creating groups of « dân oan » (victims of injustice) that can be seen gathered around the capital or prefectures to claim a reparation that will never be made.

Military threats:

Unlike free countries that host foreign companies only with a view to procuring work for their citizens, the Vietnamese government suffers without objection that Chinese companies import all their personnel to the tens of thousands or even more, and refuse any control on the part of its administration. Also part of this behavior of servility/arrogance is a concern to conceal a much more worrying reality. The immense areas conceded to China for their factories that do not require as much, moreover located in the most strategic locations of the country, protected by barbed wire and prohibited to all Vietnamese, even to representatives of public authority, may house only military complexes whose staff consists of alleged factory employees. Arms of all sizes passed through the open border can be easily camouflaged, especially if tunnels are dug. Moreover, if we are to believe the rumor, the Chinese are in the process of (or have finished) constructing in secret two tunnels[34] large enough for the use of tanks and lorries, to connect the region of the Highlands and The Mekong Delta.

At present, in the event of an armed invasion, China can move regiments at any time through North Vietnam, whose border region and Tonkin Bay are already under its control; in the Center region it has bases on the Highlands as well as on the coast with the port of Vũng Áng where its submarines and large ships can enter. Farther away, the south will be reached by troops descended from the Center region, and also by aircraft from the recently built airports on the Paracel and Spratly Islands stolen from Vietnam. If current intrigues succeed, China will soon become the owner of several regional airports on the brink of bankrupcy, that it can transform into military airfields.

In order to complete the encirclement of Vietnam and to control all its supply lines by either land or sea, China has established a solid alliance with Laos and Cambodia; the latter has even leased to China a naval base for 90 years in the port of Sihanoukville from where Chinese can monitor the South Sea. In case of necessity, for example of American intervention, they deployed a row of ground-to-air missiles on the Paracel Islands. Where are these missiles pointed at, if not towards Vietnam, barely thirty kilometers away.

All these military preparations merely materialize China’s warlike ambition. This is an ambition China never concealed: on the website of the Chinese army sina.com, the authors of articles published on September 5th 2008 and then on December 20th 2014 explain how China can quickly conquer Vietnam! But, as good followers of Sun Tzu and lovers of the game of go, especially after the failed invasion of 1979, the Chinese prefer to use force only as a last resort after stifling the opponent. Thus, for decades China has patiently applied to its little neighbor the « strategy of the silkworm », a small animal that is able to overcome a large pile of mulberry leaves by nibbling it bit by bit.

The Vietnamese population, caught between the Chinese hammer and the government anvil, prefers for the most part to live in denial or in fatalism. But the deniers of the Chinese threat can not dispute the omnipresence of the Chinese in the country; and since the leaks on the 1990 treaty, especially since the development of the « livestream » technique on Facebook that allows the direct exchange of information, they become aware of the imminent danger that the communist power wants to hide from them. For their part, the traitors of the State apparatus, who have been in the know for a long time, seek only to build up a substantial personal fortune through racketeering and corruption, and then to transfer this fortune abroad by means licit or illicit. Vietnam is in danger of bankruptcy with a current debt[35] of $117 billion equivalent to 64% of GDP, that it cannot pay (on the deadline of July 2017, servicing the debt will amount to 24% of the national budget)[36], at a time that country’s coffers are empty (in many places, civil servants and employees of government companies haven’t been paid for months[37]). Meanwhile, it is estimated that more than $600 billions of money stolen from the Vietnamese people by the apparatchiks was deposited in the United States, and more than $200 billions in Swiss banks[38]. All these Communist felons continue to assuage the people with lies, to praise the sweetness of living in a Vietnam moving towards modernity; but they themselves take the precaution of sending their wives and children in advance to capitalist countries, preferably in the most « detested », the United States. The « spoilsports » who oppose this travesty of justice, those who assist victims, the « democrats », the citizens who are openly hostile to the Party or to China, are tolerated for a certain time in order to convince international opinion that they live in a free country. Then on a beautiful day or rather on a beautiful night (as is the custom in dictatorships) they are arrested, beaten, imprisoned, sometimes killed. A few days ago, the political police thus kidnapped the most notorious democrats, and detained them in places unknown, so as to discourage those who are tempted to participate in the general demonstration of March 5th 2017[39]. In Saigon, those who had the courage to demonstrate were harshly repressed, and on this occasion they discovered that the most brutal police officers who beat them cruelly are in fact Chinese.

Apart from the minority of the watchdogs of the regime, the Vietnamese people refuse the idea of any Anschluss with China. But, betrayed by their own leaders who have become the « domestic enemy, » how can they oppose the powerful « foreign enemy » when the fateful hour comes? The only hope for Vietnam to remain independent is a general uprising large enough to overthrow the power of Hanoi and install in its place a democratic government that will take national interests to heart and establish military alliances with free countries. And that before a Chinese military deployment. Yet, submitted to the cruellest political regimes in existence for nearly half a century in the South of Vietnam and nearly a century in the North, the Vietnamese have lost their energy and confidence in themselves. To revolt, they must overcome the paralyzing fear of the wrath of the regime, a fear that is instilled in them from childhood.

Meanwhile, time is short and we cannot watch without reacting the slow death of a once proud and courageous people. You all men and women of good will, who love justice and freedom, I beseech you to look into the drama of Vietnam! Alert international public opinion to counter Beijing’s annexationist machinations! Especially those among you, who by your vociferations against the Vietnam War in the 1960s, helped push America to abandon the republic of South Vietnam to bring it into the hands of the sinister clique of assassins from Hanoi, take your responsibilities and redeem yourself by denouncing the Chinese political crimes as strongly you formerly denounced the US! Show the Vietnamese that they are actively supported, and by the warmth of your sympathy communicate to them the flame they lack to overcome their fear! Help them to take back their right to live free in a free country!

Paris, 2017-03-09, revised version 2017-04-19

Đặng Phương Nghi

Em: dpnghi@gmail.com

Translation from French by François-René Rideau

[1]                  Read the rare written mentions of these war crimes by the chinese army in: WT news, « NY Times viết gì về sự tàn bạo của TQ trong chiến tranh biên giới 1989 »  (http://www.vtc.vn/quoc-te/new-york-times-viet-ve-su-bao-tan-cua-trung-quoc-trong-chien-tranh-bien) and Hùng Dũng, « Trung Quốc ra lệnh hễ gặp người VN nào là giết hết, in Người Việt Ukraina », 2016-02-18  (http://nguoivietukraina.com/chien-tranh-bien-gioi-1979-tq-ra-lenh-gap-nguoi-vn-la-giet-het.nvu).

[2]                  There exists a mystery about the article by Kerby Anderson Nguyên who gives these informations with excerpts from the documents because the blog « hoilatraloi » that first published them in June 2013 cannot be found anymore; but the article was immediately spread, and it can be read on several vietnamese sites that republished it in its entirety. One must be reminded that the Internet has become the platform for all kinds of manipulation and disinformation, and that an effort is required from the reader to analyze and sort the information to avoid being deceived. Having myself fallen for some hoax claiming to be Wikileaks revelations, that I cited in the first version of this text, I had, to appease my conscience, to consult every document available on the Internet regarding this infamous treaty. Taking into consideration the fact that any claim about a « secret » document are by definition unverifiable and therefore subject to caution, one may at the very least hypothesize that it is a cleverly disguised leak by some disgruntled high-level party official, because the tone and the style of the excerpts seem authentic. In any case, in 2014 the rumor about the annexation of Vietnam in 2020 grew to great proportions — especially after two corroborating excerpts were circulated in two Chinese newspapers, New China press and Global times, that only repeat a statement published after the 1990 conference in the Sichuan Daily (cf. part 1 of the series of articles by Huỳnh Tâm on the conference, published in his blog, where he cites the chinese original: http://huynh-tam.blogspot.fr/201410/ly-bang-tiet-lo-hoi-nghi-thanh-o-1990.html : Hội nghị vừa kết thúc, nhật báo Tứ Xuyên loan tải một thông điệp của phái đoàn Việt Nam: « Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền trung ương tại Bắc Kinh như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây… Phía Trung Quốc đồng ý và đồng ý chấp nhận đề nghị nói trên và cho Việt Nam thời gian 30 năm để Đảng Cộng sản Việt Nam giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc! » (越南表示愿意接受作为中央政府在北京的一个自治区为中国的内蒙古,西藏,广西…中国方面同意接受并同意上述建议和越南为期30年的越南共产党解决必要加入中国民族的大家庭中的步骤!). The scandal was such that many voices arose to demand the publication of the treaty; but instead of the requested transparency, the Establishment merely let the party’s central Bureau of propaganda deny the treasonous act in a long explanation of the treaty that fails to convince anyone. Since then, many confirmations by high-level officials have leaked via Youtube, including for instance one certified by the daughter of a general  (https://www.youtube.com/watch?v=JpZai9CVl4I).

[3]                 Cf. the article by Đặng Chí Hùng, « Bằng chứng bán nước toàn diện của đảng cộng sản VN », in the blog Sinicization of Indochina, that gives a copy of this agreement  (http://namviet.net/blog-hanhoa/?p=657#.WNaot7g8acM): Giao ước có tên “Ghi nhớ hợp tác Việt Trung” – số hiệu (VT/GU- 0212) ký ngày 12/6/1953 tại Quảng Tây giữa Hồ và Mao như sau: “Trước tình hình quân đội thực dân Pháp đang củng cố xâm lược Việt Nam. Đảng cộng sản nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa và đảng Lao động Việt Nam dân chủ cộng hòa nhận thấy cần có sự tương trợ và giúp đỡ lẫn nhau để giữ tình đoàn kết hai đảng, chính phủ và nhân dân hai nước như sau:

            Điều 1: Chính phủ Trung Quốc sẽ đồng ý viện trợ vũ khí theo yêu cầu chi viện của quân đội nhân dân Việt Nam. Ngoài ra sẽ gửi các cố vấn, chuyên gia quân sự để giúp đỡ quân đội nhân dân Việt Nam.

            Điều 2: Đảng Lao động do đồng chí Hồ Chí Minh lãnh đạo đồng ý sáp nhập đảng Lao Động Việt Nam là một bộ phận của đảng cộng sản Trung Quốc.

            Điều 3: Hai bên thống nhất Việt Nam dân chủ cộng hòa là một bộ phận của cộng hòa nhân dân Trung Hoa với quy chế của một liên ban theo mô hình các quốc gia nằm trong Liên Bang Xô Viết (Phụ lục đính kèm).

            Điều 4: Trước đảng và chính phủ hai nước cần tập trung đánh đuổi thực dân Pháp và giành lại chủ quyền lãnh thổ cho Việt Nam. Các bước tiếp theo của việc sáp nhập sẽ được chính thực thực thi kể từ ngày hôm nay 12/06/1953.

            Điều 5: Chính phủ cộng hòa nhân dân Trung Hoa đồng ý cung cấp viện trợ kinh tế cho chính phủ Việt Nam dân chủ cộng hòa theo thỏa thuận đã bàn giữa chủ tịch Mao Trạch Đông và chủ tịch Hồ Chí Minh (Phụ lục đính kèm).

            …Ký tên: Hồ Chí Minh và Mao Trạch Đông”

[4]                 Until there are on-site verifications backed by maps, the lost area can only be estimated with more or less reliability. Yet, from a simple subtraction of the official data on the total area of Vietnam published before and after 2000, a valid number can be extracted. Therefore, it is recognized by the geographers and scientists of the current Establishment that in 1943, forests used to cover 43% of the area of the country for a total of 14.3 million hectares, which corresponds to a total area of 33.26 million hectares or 332,600 km²; no official number is given for the current total surface area, but the study by Will de Jong, Dô Dinh San and Tran Van Hung, « Forest rehabilitation in Vietnam », made in Hanoi in 2006, mentions the number of 331.210 km2 for the total surface area of the country, which implies a loss of 1,500 km²!

[5]                 To get an idea on the issue with borders, read the article of 2013-11-06 by Trương Nhân Tuấn, « Việt Nam có mất đất mất biển qua hai hiệp định phân định biên giới », in the blog « Những vấn đề Việt Nam » (http://nhantuantruong.blogspot.fr/2013/11/viet-nam-co-mat-at-mat-bien-qua-hai.html).

[6]                  See part 4 of the series of articles by Huỳnh Tâm cited above.

[7]                 As a sign of this incorporation, in December 2009, the Vietnamese government modified the uniforms of the Vietnamese army. And they were found to be almost identical copies of those of the Chinese army, the only difference being a stripe on the hat of the Vietnamese uniform. If a Chinese invasion takes place, how will the people be able to distinguish friends and foes (assuming that the « Vietnamese People’s Army » remains a friend!). See the article by Nguyễn Văn Tuấn, « Liệu quân phục VN có made in China? » of 2011-07-18 in Vietinfo: http://m.vietinfo.eu/tu-lieu/lieu-quan-phuc-viet-nam-co-made-in-china.html.

[8]                 Historically and traditionally the Paracel and Spratly archipelagos are part of Vietnam. These unoccupied and wind-struck islands were ignored by all countries except the Vietnamese royal power, that even created a special sea patrol to watch them in the 18th century. At the start of the 20th century, the acknowledgement of their strategic position in controlling the sea traffic as well as their abundance of guano started to inspire covetousness from neighboring countries, particularly China; and this covetousness only grew with the discovery of large underwater deposits of oil and natural gas. In 1974, taking advantage of the USA retreating from the Vietnamese conflict, China seized by force the Paracel islands, then in 1988 it profited from its war with Vietnam to occupy, also by force, the Spratly. Chinese audacity was encouraged by a kind of concession from the power in Hanoi as attested in a letter to Zhou Enlai by prime minister Phạm Văn Đồng dated from 1958, in which Vietnam recognizes the sovereignty of China within a limit of territorial waters that includes the two archipelagos. This document, long hidden by Hanoi, was divulged by Beijing in 1980 in an anti-Vietnamese propaganda pamphlet during the border war; but fearing the reaction of the people that is very attached to these islands, the Vietnamese communist power feigned ignoring their existence then tried to minimize their significance! This explains why in May 2014, when the arrival of a Chinese drilling platform on the waters around these islands gave raise to large anti-Chinese demonstrations in Vietnam (see article: « Des tensions qui poussent le Vietnam à s’allier avec un vieil ennemi », in Openmind, news, 2016-07-12 (https://www.opnminded.com/2014/11/07/nouveaux-lieux-paris-eko-monseigneur-club-phantom.html), a Vietnamese language broadcast by the Beijing television « Peuple’s Voice » dated 2014-05-18 responded with this statement: « … we admit that Paracel and Spratly and the coasts (?) belong to Vietnam, but the Vietnamese communists (represented) by prime minister Phạm Văn Đồng signed a diplomatic note on 1958-06-07. China possesses all the indisputable documents about the maritime region and China has the right to exploit Vietnamese oil and natural gas. The Vietnamese communists cannot do anything about it. You all, leaders in the political bureau of the Vietnamese communist party, we do not understand for what reason you do not proclaim to all your people that you have signed and recognized that the Paracel, Spratly and Vietnamese coasts (?) are under Chinese sovereignty and why you let the Foreign affairs Ministry and the Navy be mistaken and continue their aggression… We have enough forces ready to crush all the Vietnamese warships; with the might of China we will vanquish all of Vietnam in merely one hour. We will seize the Vietnamese coasts and we will take everything that Vietnam owes to pay the lesson, as in 1979. You, leaders of the political bureau of the Vietnamese communist party, you are the « gruel eaters who piss in the bowl », you owe to China a debt of over 870 billions (of yuans or of dollars?) for the war of Điện Biên Phủ and the war against the United States. And now that you have handed over the islands and the sea to the People’s Republic of China, nothing justifies that you should not make it publicly known to the entire population and that you should keep opposing China; that is an impudent action by Vietnam, we denounce it categorically and we will teach Vietnam a lesson. » This is a precious document for it is the first time that we see China publicly declaring that the Paracels and Spratly belong (or at least used to belong) to Vietnam, whereas it always claimed based on dubious evidence that its sovereignty over these islands date back to ancient times. (https://www.youtube.com/watch?v=RCLlsvpRNhg)

[9]                  Cf. Wikipedia (the French and not the English version) in the article: flag of People’s Republic of China. Young pioneers of China (Large detachment). On the other hand, the Fujian flag (yellow star on red and blue background) was chosen as emblem of the ephemeral “Liberation of South Vietnam movement” with a little difference in the intensity of the blue color.

[10]                The publication of the translation of the book by Hồ Tuấn Hùng gave rise to many articles and critical commentaries. The most solid line of argument in my eyes is that of Trần Việt Bắc, « Hồ Chí Minh: Đồng chí Nguyễn Ái Quốc và tôi » (http://www.geocities.ws/xoathantuong/tvb_hcmdongchi.htm).

[11]               Cf. Interview of Vũ Minh Giang, vice-president of the association of historical sciences, in « Ghi nhận sự hy sinh của các liệt sĩ trong chiến tranh biên giới 1979 », in Báo mới, 2017-02-16 (http://www.baomoi.com/ghi-nhan-su-hy-sinh-cua-cac-liet-si-trong-chien-tranh-bien-gioi-1979/c/21554895.epi).

[12]                Cf. article in RFA of 2017-01-12, « Cưỡng chế tượng Trần Hưng Đạo tại tư gia là trái luật »: http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/will-statue-inside-private-property-be-evicted-illegally-ha-01122017080011.html/ .

[13]               About the dams upstream of the Mekong, read:  Question Chine 2011-11-27  (http://www.questionchine.net/controverses-autour-des-barrages-chinois-sur-le-mekong); Samuel Bollendorf, « Le rapt du Mékong », on his website http://www.samuel-bollendorff.com/fr/le-rapt-du-mekong/ ; for a more scientific view, the study by Michel Ho Ta Khanh, « Le Vietnam et les aménagements hydrauliques dans le bassin versant du Mékong » http://www.recherches-internationales.fr/RI98/RI98HoTaKhanh.pdf .

[14]                About the consequences of the dams, read: Arnaud Vaulerin, « Delta du Mékong, le triangle des inquiétudes », in (newspaper) Libération, 2016-02-07 (http://www.liberation.fr/planete/…/delta-du-mekong-le-triangle-des inquietudes_1431029); Arnaudet Lucie, Arnoux Marie, Derrien Allan, Schneider Maunoury Laure, « Conséquences environnementales, sociales et politiques des barrages, Etude du cas du Mékong », ENS, Ceres-Erti, 2013 (http://www.environnement.ens.fr/IMG/Mekong.pdf).

[15]               The tactics by Chinese businessmen are so cruel and so twisted that many people attribute them to malicious rumors. Unhappily they are all too true. One may read the recurring articles in Vietnamese newspapers, for instance the very official « An ninh thủ đô » (Security of the capital city) of 2015-06-18 (http://anninhthudo.vn/chinh-tri-xa-hoi/muon-van-thu-doan-ban-cua-thuong-lai-trung-quoc-nhieu-loan-thi-truong-viet-nam/616728.antd) and to look at video clips on the topic, for instance like this one: https://www.youtube.com/watch?v=Nlsf6BrniVg .

[16]                About the deliberate introduction of these destructive stocks, see the article by Lê Thọ in the newpaper Thừa Thiên of 2016-07-06  (http://baodatviet.vn/kinh-te/thi-truong/dan-bo-lua-trong-sen-bai-hoc-oc-buou-vang-lap-lai-3328574/), and that by Ngọc Tài and Thành Nhân, « Bất thường một dự án trồng sen », in Tuổi trẻ, 2017-02-04 (http://baodatviet.vn/kinh-te/thi-truong/dan-bo-lua-trong-sen-bai-hoc-oc-buou-vang-lap-lai-3328574/).

[17]                Cf. one of the many articles on that topic in VT news of 2017-02-10: (http://www.vtc.vn/xa-hoi/phong-sinh-ca-chim-trang-xuong-song-hong-nhieu-co-quan-chuc-nang-vao-cuoc-d302781.htm).

[18]                About deforestation in Vietnam a serious but slightly old study: Yann Roche and Rodolphe de Koninck, « Les enjeux de la déforestation au Vietnam », in Vertigo, vol.3, n°1, 4/2002  (https://vertigo.revues.org/4113).

[19]               The concession of forests to chinese timber companies was officially acknowledged in 2014, but started since at least 2010. Cf. public protestations in 2010 by two old generals, Đồng Sĩ Nguyên and Nguyễn Trọng Vĩnh against the decision of 10 provinces « allowing 10 foreign companies to rent over a long duration the land of primary forests so as to grow raw material forests on a total surface area of 305,533 ha of which 264,000 ha are attributed to Hong Kong, Taiwan and China, 87% of these forests being in the important border provinces… The provinces that sell their forests are suicidal and harm the rest of the country, as for the countries that buy our forests that destroy our country on purpose and sow heartlessly and ruthlessly a catastrophe for our people. »  (http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam/2010/02/100222_forestation_projects.shtml)

[20]               Cf. Daniel Drollette Jr, « A plague of deforestation sweeps across SEA », Yale environment 360, 2013-05-20 (http://e360.yale.edu/features/a_plague_of_deforestation_sweeps_across_southeast_asia); « Deforestation in Vietnam is condoned by authorities: official », in Thanh niên news, 2015-04-11  (http://www.thanhniennews.com/society/deforestation-in-vietnam-is-condoned-by-).

[21]               The Vietnamese expression for the precious ancestral heritage is « rừng vàng biển bạc » = forest of gold and sea of silver. The forests has almost disappeared; as for the sea, it is half dead since the Formosa catastrophe.

[22]               Officially however, China is only the second investor in Vietnam. Cf. « Le courrier du Vietnam », 2017-03-16 (http://lecourrier.vn/flux-dinvestissement-direct-chinois-au-vietnam/393651).

[23]               Cf. Jean-Claude Pomonti, « Le Vietnam, la Chine et la bauxite », in le monde diplomatique, 2009-07-03 (http://blog.mondediplo.net/2009-07-03-Le-Vietnam-la-Chine-et-la-bauxite).

[24]                The protests against these bauxite factories were the topic of a PhD thesis: Jason Morris, « The Vietnamese bauxite mining controversy: the emergency of a new oppositional politics », University of California, Berkeley, 2013 (http://digitalassets.lib.berkeley.edu/etd/ucb/text/Morris_berkeley_0028E_14018.pdf).

[25]                Already the pollution caused by these factories affects the health of the neighborhood inhabitants. Cf. the article by Tuệ Lâm, « Vỡ đường ống nhà máy bauxite… » republished by the site of Viet An group: http://www.vietan-enviro.com/vo-duong-ong-nha-may-bauxite-nguy-co-tham-hoa-moi-truong-giong-formosa-o-tay-nguyen/.

[26]               Cf. « After many years Vietnam authority, investor, still struggle to justify bauxite plants », in Thanh niên news, 2015-04-07  (http://www.thanhniennews.com/business/after-many-years-vietnam-authority-investor-still-struggle-to-justify-bauxite-plants-40660.html).

[27]               Cf. Brian Hioe, « Continued protests in Vietnam against Formosa steel », 2016-10-14, in New Bloom, 0ctobre 2016 (http://newbloommag.net/2016/10/14/formosa-steel-vientam-october/) .

[28]               Cf. Prashanth Parameswaran, « Vietnam may crack down on dam investors », in The diplomat, 2015-01-03 (http://thediplomat.com/2015/01/vietnam-may-crack-down-on-dam-investors/). The number of 7000 dams given by the author, that must also includes small dams by individuals, non officially registered, is far beyond what one obtains by adding the projects of hydroelectric units recognized by the national electricity company EVN: 888 units in 2016, 1586 in 2030 – Cf. Phạm Thu Hương, « Hố Hô và nghịch lý thủy điện nhỏ ở Viêt Nam », in CVD, 2016-11-03  (https://cvdvn.net/2016/11/03/ho-ho-va-nghich-ly-thuy-dien-nho-o-viet-nam/).

[29]                Cf. « Revival plan for massive steel plant tests Vietnam after Formosa disaster » in VNExpress, 2016-09-14  (http://e.vnexpress.net/news/news/revival-plan-for-massive-steel-plant-tests-vietnam-after-formosa).            ,

[30]                About the deliberate poisoning of Vietnam by thermal power stations, read: Lê Anh Hùng, Trung tâm nhiệt điện Vĩnh Tân và hiểm họa mất nước, in Chân trời mới media (https://www.facebook.com/chantroimoimedia/posts/901893309854222).

[31]               Cf. video clip on the pollution of the Hậu river, that will completely die after the paper factory starts production: https://www.youtube.com/watch?v=KRqrGDnWkc8 .

[32]               Cf. ZS, « 10 aliments en provenance de Chine remplis de plastique et cancérigènes », in Alnas, 2015-11-02 (http://www.alnas.fr/actualite/alimentation-sante/article/sante-10-aliments-en-provenance-de); Alain Sousa, « Aliments chinois, faut-il en avoir peur ? », 2008-12-05, in Doctissimo nutrition (http://www.alnas.fr/actualite/alimentation-sante/article/sante-10-aliments-en-provenance-de).

[33]               Cf. article in Saigoneer of 2016-04-07: « Vietnam could have most cancer cases worldwide by 2020… » (http://saigoneer.com/saigon-health/6714-vietnam-could-have-most-cancer-cases-worldw).

[34]               Cf. a video clip by Jenny Trân: https://www.youtube.com/watch?v=wk7W2hihZg8 .

[35]               The official numbers are quite minimized. According to Vũ Quang Việt, a former head of statistics at UN, the actual public debt of Vietnam is as high as 431 billion USD, a number that includes both debt due by the State and by State-held companies (324 billion USD), which amounts to 210% of GNP; however, the State bank itself admits that the country’s foreign currency reserves only amount to 40 billion USD, and every year the national budget has a deficit of 5 to 6% of GNP. Cf. article by Lê Dung « STBN, Không phải 62% GDP mà nợ công VN đang là 210% GDP », in Việt Nam thời báo, 2017-02-20 (http://www.ijavn.org/2017/02/vntb-khong-phai-62-gdp-ma-no-cong-viet.html).

[36]               Cf. article by Bích Diệp, « World bank sẽ chấm dứt… », in Dân trí, 2016-03-22 (http://dantri.com.vn/kinh-doanh/world-bank-se-cham-dut-oda-uu-dai-voi-viet-nam-vao-nam-2017-20160322141524964.htm).

[37]               For instance as of 2017-03-19, the 3700 employees of the irrigation service of Hanoi still haven’t been paid since November 2016  (https://www.youtube.com/watch?v=xULH0b5ZfPg).

[38]               These numbers are likely considering the every time increasing sums of millions of USD each seized among mid-level corrupt officials that the authorities decide to prosecute, and most importantly they are in agreement with the revelations by Poliburos.net in 2000 and by the officer of a swiss bank in 2005 about the astronomical amounts deposited in foreign banks. (https://hon-viet.co.uk/NT_VietNamCoKhoang700DangVienCoTaiSanTu100Den300TrieuDoLa.htm). This evasion of money stolen from the people explains the drying up of the State’s currency reserves and the exhaustion of its resources.

[39]               The call for a general demonstration was launched by Fr. Nguyễn Văn Lý, spokesman of a « Gathering of Citizens of the Nation » (Tập hợp quốc dân Việt) the other members of which want to remain anonymous. It is a call for a demonstration not momentaneous but continuous, every Sunday and every Holiday, until the number of demonstrators grows large enough to put pressure on the Establishment and change the deal. Up until now, this call is followed mostly in the Center region and the South, whereas the North isn’t very active.

Page 2 of 2

Copyright © 2017-2024 SOS Vietnam,  Tous droits réservés